Tiếng cười của ba cô gái như tiếng chuông bạc kêu réo rắc truyền đến cả bên đối diện, Phùng Thiệu Sơn nhận tín hiệu sớm nhất, tay thì vẫn lo công việc nhưng môi thì nhếch lên không hạ xuống.
“Trời ơi! Lâu lắm rồi tôi mới nghe được tiếng cười của nhiều cô gái xinh đẹp thế đó.” Tiểu Phúc tứ hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm bên kia.
“Thì ra Sở Tích cười ha hả vẫn xinh đẹp quá trời!” A Sướng nối gót theo phụ họa.
Lưu Vũ đang xem phần underbody của xe cũng nghe được, đúng là trong số đó giọng cười của Sở Tích là nổi bật nhất, minh tinh gì mà không giữ chút hình tượng nào.
“Uầy! Cậu vừa tới thăm người ta có một lần mà người ta khỏe luôn rồi đó.” Lưu Vũ nhìn Phùng Thiệu Sơn với ánh mắt sâu xa.
“Coi bộ cậu cũng thân thiết với “ai kia”, nên người ta mới nói cho cậu biết phải không?”
“Bạn bè thôi mà, sau này hai người có ở bên nhau thì chúng tôi cũng phải thân thôi.”
Thôi được rồi! Câu đó nghe cũng êm tai nên Phùng Thiệu Sơn quyết định tha cho anh ta một lần.
Như được trận cười lúc nãy tiêm máu gà, cùng thêm sự trợ giúp của tiểu Linh nên việc dọn dẹp cửa hàng nhanh chóng hoàn thành.
Ba cô gái ngồi lên chiếc sô pha dài trong tiệm ngắm nhìn thành quả của mình, bụng rất mãn nguyện kêu lên hai tiếng.
Ọc ọc…
Làm việc hăng say quá nhưng quên mất việc ăn uống thì không được, mau tiến đến tiệm dì Lan húp tô mì sủi cảo nóng hổi nào.
Dì Lan đang lau bàn thấy bọn cô đến, cười nói: “Vân Tịch đã hết bệnh chưa? Sao lại ốm thêm một vòng rồi?”
“Có đâu ạ.
Cháu lên mấy cân lận đó.”
Vân Tịch thật sự không nói điêu chút nào, cô ở bệnh viện ăn uống đúng giờ có thêm hai bữa phụ nữa.
Về nhà, mỗi ngày đều ăn bánh phô mai của Vân Bách mua, Sở Tích rất thích đặt đồ ăn, thêm dì Trần hay trổ tài nấu bếp nên cô lên tận mấy cân liền.
“Ba đứa ăn gì? Kêu đi dì sẽ cho thêm nhiều thịt.” Tới lúc nhắc đến thịt bà hạ giọng, làm bọn cô bật cười khúc khích.
“Ây da! Dì Lan cũng phải cho bọn cháu nhiều thịt chứ.”
“Dì không được thiên vị đâu nha~”
Đến giờ mới phát hiện ra, mấy người ở tiệm sửa xe cũng đang ở đây.
Lưu Vũ đề nghị ghép bàn, bình thường bọn cô chắc chắn sẽ đồng ý nhưng hôm nay còn có tiểu Linh sợ cô bé ngại nên thôi.
Mấy người con trai bọn họ ăn xong rất nhanh, nhưng mà có người ăn hoài không xong, Lưu Vũ biết tỏng ý của thằng cha Phùng Thiệu Sơn này, kéo đám nhóc cùng về.
Hai tô mì dù có thế nào đi nữa cũng phải hết, Phùng Thiệu Sơn không tình nguyện đứng lên thanh toán, trả xong cả hai bàn.
Lúc đi ngang qua Vân Tịch, anh cúi xuống thì thầm gì đó làm cô bật cười không ngừng.
“Phùng Thiệu Sơn anh làm tôi nhột quá.”
“Giỡn với em thôi, bà nói nhớ em, lát chiều ghé nhà ăn cơm nha.”
“Tôi nữa nha ông chủ Phùng.” Sở Tích nghe đến ăn uống hai mắt sáng trưng.
“Chiều tôi sẽ ghé.”
Phùng Thiệu Sơn đang tính rời đi bị Vân Tịch giữ lại:
“Anh cúi xuống đây, mặt anh dính dầu ớt thì phải.”
Anh cúi mặt sát lại gần cô, Vân Tịch áp môi mình lên vành tai anh, giọng nói mang theo hơi ấm thổi vào tai làm anh rung động không thôi.
“Lúc nãy anh nói gì tôi nghe hết rồi, không phải là muốn hôn sao?”
Cô vừa nói xong anh biết mình lại bị trêu chọc, cô còn nhướng mày đắc ý nhìn anh.
Hết cách anh đưa tay xoa nhẹ tóc cô, xoay người rời khỏi.
Ở lại thêm tí nữa anh không chịu nổi mất, anh cười khổ.
Chứng kiến cảnh này Sở Tích và tiểu Linh kiềm chế xúc động muốn úp tô mì nóng hổi lên mặt hai người này ghê.
Buổi chiều, Sở Tích đèo Vân Tịch đến nhà Phùng Thiệu Sơn.
Trên đường đi, có người vô tình chụp được cảnh này, nhanh tay up lên mạng xã hội.
[Đi chợ giúp mẹ, tôi vô tình bắt gặp cô gái rất giống với Sở Tích] *đính kèm hình ảnh.
Bài đăng vừa xuất hiện không lâu đã nhận được hàng trăm bình luận và lượt share tăng chóng mặt.
[Người qua đường A]: Sao tôi càng nhìn càng thấy giống?
[Người qua đường B]: Ảnh chụp chất lượng thấp thế mà tôi vẫn cảm nhận được cái nhan sắc thần tiên này.
[Sở Tích em yêu chị]: Wtf? Đây là Sở Tích mà? Vận khí thần tiên gì đây tôi cũng muốn gặp ~
[Chồng của Sở Tích]: Là Sở Tích chứ ai nữa.
Chị gái ngồi sau là bạn của chị ấy sao?
[Không quan tâm ai]: Hai chị gái nhan sắc thần tiên gì đây?
[Nhất quyết phải đậu Bách khoa]: Đúng là gái đẹp thường chơi với nhau.
[Gặp Sở Tích nhiều đến phát chán]: Hai người này là đôi bạn thân.
Cô gái ngồi sau là chủ của tiệm hoa “Mây chiều” ở đường số 6, khu thành Tây.
[Người qua đường C]: Cmt phía trên là “kẻ bám đuôi” phải không?
[Gặp Sở Tích nhiều đến phát chán]: Không phải, tôi chỉ muốn nói là nếu các bạn định ghé qua tiệm hoa, thì có thể ghé tiệm sửa xe TS đối diện, để ủng hộ tôi không?
Lưu Vũ nhanh chóng chụp màn hình đoạn bình luận này lại, đưa cho Phùng Thiệu Sơn xem: “Tôi giúp cậu quảng cáo miễn phí nè.”
Phùng Thiệu Sơn mặc tạp dề, không thèm nhìn ra lệnh: “Mau đi rửa xương, rồi chặt thành khúc nhỏ đi, để tôi nấu canh.”
“Tôi là khách đó nha, tôi chỉ ăn thôi chứ.”
“Vân Tịch là người duy nhất tôi mời, cậu tới ăn ké thì phải làm mới có ăn.”
“Phùng Thiệu Sơn! Cậu có còn coi tôi là bạn không hả?”
Lưu Vũ than thân trách phận một hồi nhưng cũng không ai quan tâm, đành ngậm ngùi xách túi xương đi rửa rồi chặt thành từng khúc theo yêu cầu.
Hic! Tôi đúng là số khổ mà~
Vân Tịch và Sở Tích vừa đến cửa đã thấy bà ngoại Phùng đang mở cửa tính ra ngoài.
Vân Tịch xuống xe, đi lại phía bà: “Bà tính đi đâu thế ạ?”
“Tiểu Tịch đó hả, vào nhà ngồi chơi đi.”
“Cháu chào bà ạ, nay cháu tới ăn ké bà, hihi.”
“Càng đông càng vui chứ sao.
Hai đứa vào nhà ngồi chơi đi, bà đi mua chút rau.”
Vân Tịch khoác tay bà, làm nũng nói: “Con đi với bà nha.”
Bà ngoại Phùng cười sủng nịnh, đưa tay cốc đầu cô:
“Con mới bệnh xong mà, cũng muốn đi hả?”
“Hết rồi bà ơi, con muốn đi à ~’’
Hai bà cháu vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc đã ra đến chợ, cô bán quýt vừa thấy Vân Tịch đã đưa cho cô một túi quýt to.
“Lâu rồi mới gặp cháu, cầm ít quýt này về mà ăn.”
“Cô cho cháu nhiều thế, cháu không dám nhận.”
“Coi như là cô cảm cháu đã giúp đỡ tiểu Linh đi.”
Vân Tịch không từ chồi được đành nhận lấy: “Cảm ơn cô nhiều ạ.”
“Không có gì! Cháu nhà bà Phùng có phước mới quen được cô gái tốt như cháu.”
Bà ngoại Phùng ở kế bên nghe thấy liền cười bảo:
“Đương nhiên rồi, tiểu Tịch tốt lắm.”
Cả hai đứng nói chuyện một hồi làm Vân Tịch chỉ có thể gật đầu phụ họa theo, cô thật sự là không có kinh nghiệm đối phó với người lớn trong trường hợp này.
Trên đường về nhà, bà ngoại Phùng còn gặp thêm mấy người bạn lão nữa.
Ai cũng khen Vân Tịch, rồi nói bà ngoại Phùng có phước.
Nói một hồi xoay cô như chong chóng luôn, đến mức ông lão kia hỏi cô là bạn gái của thằng nhóc Sơn phải không, cô cũng ngơ ngác gật đầu.
Mấy ông bà lão nghe cô nói xong cười haha không ngừng, còn đòi uống rượu mừng.
Tiễn mấy ông bà đi, bà ngoại Phùng nắm chặt tay cô, cười hoài không khép miệng lại được.
“Từ lúc con đánh tên xấu xa kia, con trở thành cô gái tốt bụng nhất trong lòng mấy người già bọn ta.
Thiệu Sơn đúng là tốt số mới gặp được con.”
Từng lời từng câu của bà làm Vân Tịch cảm động rất nhiều, tuy không phải là người trong nhà nhưng bà lại rất quan tâm đến cô, coi cô là niềm tự hào của bà.
Lâu rồi cô mới có cảm giác ấm áp yêu thương của gia đình thế này.
Gặp được Phùng Thiệu Sơn và gia đình của anh người tốt số phải là cô mới phải.
Không khí gia đình ấm áp thế này không phải ở đâu cũng có, biệt thư Thương gia tuy đang tổ chức tiệc gia đình nhưng hình như không khí không tốt lắm.
“Công ti VX? Là cái quái quỷ gì?”
Thương lão gia đập mạnh bản hợp đồng trên tay xuống bàn cơm, trước mắt bao nhiêu là con cháu, không ai dám hó hé tiếng nào.
“Dự án này từ quý ba năm ngoái đã bắt đầu triển khai, vậy mà anh lại để một công ti mới lập không bao lâu hất tay trên trên.
Các anh lúc bắt đầu dự án đã hứa hẹn gì với tôi?”
Giọng nói giận dữ cùng với khí thế hiện tại của ông làm Thương Toàn giật bắn mình, run rẩy không thôi.
“Tụi con đã bàn bạc xong xuôi trước khi đấu thầu rồi nhưng mà-’’
“Vậy là anh đi cửa sau mà vẫn bị mất dự án? Anh nói thế với tôi sao?” thằng con này của ông sao mà lúc nào cũng chậm hụt hơn người ta, đã trải đường giúp sức đến thế mà vẫn không thành công được.
“Anh cả lúc nhận dự án này hứa hẹn đủ điều cơ mà!”
Người hả hê nhất trên bàn này chắc chắn phải là Thương Dụ con trai thứ hai của Thương lão gia.
Lần trước không được nhận dự án này ông ta không bằng lòng nhưng cũng phải chịu, giờ ông anh trai bị mất uy tính với cha thế này, phải nói là rất thoải mái.
“Chủ tịch của VX là ai? Cây to gió lớn thế nào mà ‘lật’ được anh trai tôi thế này?’’
“Đây ạ!” Thư kí đứng bên cạnh đưa cho ông ta một bộ hồ sơ đầy đủ được chuẩn bị sẵn.
Thương Dụ nhìn thấy tấm hình ngay trang đầu tiên, cau mày: “Vân Bách? Không phải thằng nhóc đó đang ở nước ngoài sao?”
Đối điện ông ta, người phụ nữ quý phái sang trọng, dường như bị thời gian bỏ quên nghe thấy cái tên này đưa tay giật lấy tập hồ sơ.
Ánh mắt dịu dàng, tay bà vuốt tấm hình trên ấy, đây đúng là con trai của Thương Lệ bà.
“Thằng nhóc này về nước cũng không liên lạc với mẹ nó.”
“À đúng rồi dì, lúc trước con vô tình gặp Vân Tịch, hình như cô ấy mới mở một tiệm hoa thì phải.” Thương Minh lấy namecard trong bóp ra đưa cho bà.
Lần trước Vân Tịch cố ý đưa cho Thương Minh tấm namecard này, mục đích là muốn mượn tay anh ta đưa cho mẹ cô.
Cô chỉ mong lúc nhận được tấm thẻ này, bà sẽ liên lạc với cô, dù là một tin nhắn thôi cũng được.
Nhưng không như cô mong đợi, bà ấy nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng nói: “Nó trở về làm gì? Không lo ở bên kia chữa bệnh đi.”
Vân Tịch – cái tên mà bà có chết cũng không muốn nghe tới.
Mỗi lần hai tiếng ấy vang lên là mọi đau khổ của bà như hiện ra trước mắt, đau khổ bắt đầu từ nó, nó không nên trở về mới phải.
——-
Tác giả: Viết chương nay tôi có chút nhớ đến bà nội của tôi ~.