Phùng Thiệu Sơn quay lại chỗ cũ nhưng không thấy Vân Tịch đâu, đang định đi kiếm thì có người chạy lại khoác tay anh.
Mùi hương son phấn và nước hoa nồng nặc khiến anh không thở nổi, cau mày nhìn người đó.
“Buông ra!”
Cô gái không những không buông tay mà còn cười nói: “Thiệu Sơn! Lúc trước anh thích nhất là em quấn anh thế này mà, không phải sao?”
Phùng Thiệu Sơn kéo mạnh cánh tay cô ta đã để trên người anh xuống, trầm giọng không vui nói:
“Tần Vy! Cút xa tôi ra.”
Tần Vy chưa kịp hết bàng hoàng đã thấy anh cất bước rời đi, nhìn theo anh cô ta lại thấy dáng xinh đẹp, thướt tha yêu kiều của một cô gái.
Từ xa anh đã nhìn thấy Vân Tịch, nhanh chóng bước lại, nhẹ giọng nói: “Đã kêu em ngồi ở đó mà, đang đau chân mà còn đi lung tung làm gì?”
Vân Tịch không nói tiếng nào, đưa mắt nhìn anh ngồi xuống, lấy từ trong túi giấy bên cạnh ra một đôi dép hoa, chỉ nhìn thôi cũng biết đôi dép ấy mềm và dễ chịu hơn đôi cao gót cô đang mang biết bao nhiêu lần.
Phùng Thiệu Sơn nắm lấy mắt cổ chân tinh tế của cô, lúc gỡ giày ra còn xoa xoa lên gót chân đỏ ửng của cô.
Thay cô mang dép xong xuôi, anh đưa tay nhận lấy đống túi trên tay cô.
“Sau này đừng mang cao gót nữa, cứ mang giày đế bệt như bình thường em mang là cũng đủ xinh rồi.”
“Nhìn đôi dép có cái bông to oành này xem, có hợp với chiếc đầm hôm nay không hả?”
“Hợp hết, cứ nhìn thấy hoa là nhớ tới em.”
Tần Vy trông thấy màn ân ái trước mắt của hai người cô ta tức đỏ cả mắt.
Phùng Thiệu Sơn lúc trước nào có cử chỉ dịu dàng chăm lo cho cô ta như thế, ganh ghét lên tiếng.
“Thiệu Sơn, không định giới thiệu với em sao?”
Phùng Thiệu Sơn khó chịu ra mặt nhìn cô ta, Vân Tịch dùng điệu bộ như xem kịch, không quan tâm đến.
“Không quen biết thì không cần giới thiệu.”
“Tôi cũng không có nhu cầu làm quen với cô đâu.”
Hai người bọn họ nói xong câu ấy liền nắm tay nhau rời đi, bỏ lại Tần Vy và sự đố kị của cô ta.
Nếu năm xưa cô ta không rời đi thì làm sao mà Vân Tịch có cửa chen vào, người được Phùng Thiệu Sơn nhẹ nhàng nâng niu săn sóc là cô ta mới phải.
Từ lúc gặp Tần Vy đến giờ Vân Tịch không nói lời nào làm Phùng Thiệu Sơn đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc anh nhịn không được, tự giác “khai” ra hết mọi chuyện.
“Tần Vy là bạn gái cũ của tôi, chia tay cũng đã lâu.
Lúc nãy cô ấy từ đâu chạy đến kéo tay tôi, tôi cũng đã hất ra tôi rồi.”
“Vân Tịch em nói gì đi, đừng im lặng thế.”
Vân Tịch bật cười, lúc vừa nãy thật sự cô cũng nghĩ lung tung nhưng người này còn tự giác hơn cả mong đợi.
“Không sao đâu, về thôi, tôi hơi mệt rồi.”
Phùng Thiệu Sơn thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng là cô vì Tần Vy mà giận anh chứ.
Mà cái cô Tần Vy đó sao không đi luôn đi, quay về đây phá đám anh và Vân Tịch làm gì.
Moto của anh nhanh chóng dừng trước cổng nhà Vân Tịch.
Cô đưa cho anh mấy túi giấy, nhẹ giọng nói với anh.
“Đây là tôi mua cho tiểu Mặc, đem về cho cậu bé đi.”
“Còn anh của tiểu Mặc thì sao?”
Cô liếc mắt nhìn anh, giọng dửng dưng: “Thì kệ chứ sao.”
Định quay lưng mở cổng thì nghe được giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Phùng Thiệu Sơn: “Vân Tịch, sắp sinh nhật em rồi phải không?”
“Năm nay để tôi tổ chức sinh nhật cho em nhé.”
Vân Tịch nhìn vào mắt anh, sự sắc bén khi đối mặt với người ngoài biến đâu mất thay vào đó là sự ấm áp chân thành dành riêng cho cô.
Lần cuối cùng, lần cuối cùng thôi..sau lần này cô sẽ không để bản thân dây dưa không rõ cùng anh nữa, cô tự hứa với lòng mình như thế.
Vân Tịch đưa mắt nhìn anh gật đầu.
Phùng Thiệu Sơn nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói vui vẻ không chút giấu diếm nào, hệt như con người trước sau rõ ràng của anh nói với cô: “Vân Tịch, hôm nay tôi vui lắm, cảm ơn em nhé.
Giờ trễ rồi em vào nghỉ ngơi đi, mai gặp lại.”
“Ừm, mai gặp.”
Vân Tịch vừa vào cửa đã thấy anh trai Vân Bách đang ngồi trên sô pha, trông bộ dáng là đợi cô về để hóng chuyện rồi.
“Em mua cho anh nè, xem thử đi.” Đẩy túi giấy trước mắt cho anh.
“Qúy ghê ta, em gái đi hẹn hò mà vẫn có quà cho anh.” Vân Bách trêu chọc nhìn cô nói.
Vân Tịch ngồi xuống nghiêm túc nhìn anh nói: “Không có hẹn hò đâu ạ.”
Giọng nói nhẹ nhàng không chút gợn sóng này làm Vân Bách nhanh chóng nhận ra cô đang nghiêm túc, chứ không phải là do ngại ngùng nên nói như thế.
“Vậy em và cậu ta là sao?”
“Là bạn bè, không hẹn hò.
Bây giờ không, sau này cũng thế.”
“Vì sao lại không? Cậu ta thích em, anh tin chắc em cũng có tình cảm với cậu ta, tại sao không cho cả hai cơ hội?” Vân Bách quá hiểu em gái anh, nếu không có tình cảm thì không người lạ nào có thể thân thiết vượt mức cho phép như Phùng Thiệu Sơn.
“Qúa khứ của em cậu ta cũng chả có để ý đâu.”
“Em biết, anh ấy sẽ không để ý.
Có khi anh ấy mà biết sẽ còn yêu thương, nâng niu em hơn bây giờ nhiều.”
Tính anh rất rõ ràng là một người biết quan tâm và để ý đến người khác.
Anh còn là người rất tình cảm, có khi biết chuyện anh sẽ ôm cô vào lòng mà khóc tu tu mất.
“Vậy là em lợi dụng tình cảm của cậu ta?”
“Cứ cho là thế đi, ít nhất mập mờ như giờ cũng tốt.
Sau này anh ấy có muốn ở bên cạnh ai thì cũng không phải bận tâm đến em.”
Vân Tịch dùng giọng nói thản nhiên cứ như cô là người ngoài vậy, như thế làm Vân Bách càng đau lòng không thôi.
“Nếu đã quyết định như thế thì sớm ngày tách ra đi, càng để lâu cả em và cậu ta ai cũng không thể dễ chịu.”
“Anh trai…em là vậy có phải là sai rồi không?”
“Chuyện tình cảm vốn dĩ là của em với cậu ta, sau này có đau khổ hay hạnh phúc thì là do hai người chịu.”
“Anh chỉ là người ngoài chỉ có thể khuyên em, nếu anh mà là cậu ta sau khi biết bản thân bị lợi dụng rất có thể anh sẽ trở thành một con người khác.”
Vân Tịch lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không đâu anh ấy mạnh mẽ lắm.”
“Vân Tịch, em coi nhẹ bản thân trong lòng cậu ta rồi.”
Em gái anh không biết được bản thân có bao nhiêu quan trọng, Phùng Thiệu Sơn đối với nó quan trọng bao nhiêu.
Từ đó đến nay, em gái anh chưa trải qua chuyện yêu đương bao giờ, nói nó là một tờ giấy trắng cũng không sai.
Để Vân Tịch có thể hiểu được là như thế nào mới tình cảm thật sự, anh quyết định trơ mắt nhìn cô bị ngã một cú đau.
Vân Tịch cúi đầu trầm mặc không nói gì, anh trai nói đúng.
Ngay từ đầu cô đã không tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng Phùng Thiệu Sơn, cô luôn nghĩ bản thân chỉ là mây trôi qua đời anh, sớm muộn gì mây cũng bay đi….
- -
Những ngày sau đó một mặt Vân Tịch vẫn như ngày thường, một mặt thì cô bắt đầu tính toán về việc sẽ kết thúc mọi chuyện thế nào để Phùng Thiệu Sơn không bị ‘hắc hóa’ như lời anh trai nói.
Chỉ có Phùng Thiệu Sơn là đau đầu không thôi, không hiểu cái cô Tần Vy này bị gì mà anh càng làm gắt, cô ta càng quấn lấy anh.
Nhưng cô ta cũng rất thông minh, lúc nào cũng âm thầm làm, đến lúc anh phát hiện ra là đã muộn, không thể làm gì được cô ta.
Chẳng hạn như lúc anh về nhà đã thấy rất nhiều món ăn lạ, vừa đặt đũa xong đã nghe tiểu Mặc nói: “Cái này là của chị Vy..Vy gì đó làm đó anh.”
Làm Phùng Thiệu Sơn nuốt rồi cũng không thể nhổ ra được.
Hay lúc anh phát hiện ra chậu cây trà lài trong phòng của anh được thay sang chậu mới từ lúc nào, anh hỏi bà ngoại.
“Chậu cây đó là bà thay.”
Anh vừa định gật đầu khen thì bà ngoại lại bồi thêm một câu: “Chậu đó là của Tần Vy đưa tới.”
Lần này anh dứt khoát thay liền một cái chậu khác, hậm hực nói: “Bà à, sau này đừng có cho cô ta đi ra đi vào nhà của mình nữa, nhất là phòng của cháu.”
“Được rồi, mốt không cho nó vào là được rồi.”
Nhìn cháu trai chăm sóc, ngày nào cũng đem ra phơi nắng, rồi không quên tưới nước.
Nhiều lúc bà còn thấy nó nhìn cái cây này thất thần.
“Cháu thích chậu hoa đó lắm phải không? Là tiểu Tịch tặng hả?”
Phùng Thiệu Sơn đỏ lỗ tai, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Điều kì lạ ở đây chính là Vân Tịch, bình thường cô ghét nhất là mấy người như Tần Vy, gặp đâu đánh đó.
Vậy mà lần này cô đặc biệt dễ chịu, không nói năng hay đả động gì đến cô ta.
Có lần Phùng Thiệu Sơn gặng hỏi mãi thì cô nói là: “Cô ta rảnh thì mới như bóng ma lượn qua lượn lại, kiếm chuyện với người ta.
Còn tôi nhiều việc phải làm, ai rảnh mà làm bóng ma như cô ta chứ.”
“Hơn nữa cô ta hình như không được thông minh lắm thì phải, hết việc lại lôi chuyện hàng hiệu và tiền bạc ra để ‘khè’ tôi.”
“Đúng là tiền không có, não cũng không luôn.”
Lúc anh nghe được câu ấy thì liền bật cười, cô nhóc này đúng là mắng người hay như hát, không chửi bậy nhưng vẫn làm người ta tức hộc máu.
Vân Tịch như vậy cũng tốt, anh không muốn vì cô Tần Vy này mà lại hưởng đến chuyện quan trọng sắp tới của anh.
Trưa nay cô có hẹn ăn trưa với Vân Bách, dặn dò tiểu Linh trông tiệm xong, lúc ra cửa thì lại thấy Phùng Thiệu Sơn đang đề máy xe.
Thấy cô đi ra anh liền vẫy tay với cô.
“Tôi đi kiểm tra phụ tùng cho chuyến hàng sắp đến, lát nữa về sẽ mua bánh trứng cho em nhé.”
“Sao lúc nào anh nhìn thấy tôi cũng nghĩ đến đồ ăn vậy.”
“Em thích bánh trứng trên đường số 12 nhất mà không phải sao?”
Vân Tịch bị anh nói trúng tim đen, chỉ có thể im lặng mà gật đầu.
Nhìn bóng lưng dần xa của anh, khóe mũi cô tự nhiên cay cay, nước mắt không tự chủ được lại sắp trào ra.
Mấy hôm nay, cô luôn âm thầm nhìn anh từ xa, cứ như là muốn ghi nhớ từng hành động của anh vào sâu trong tâm trí mình.
——
Tác giả: Tìm đâu ra một “mập mờ” chất lượng cao thế này hả mọi người.
Cảm ơn hai bạn này luôn ủng hộ truyện nhé, nếu có góp ý gì mọi người cứ cmt tui sẽ sửa đổi ngay ạ.
MONG MUỐN CÓ ĐƯỢC MỘT CMT CỦA CÁC BẠN!.