Từ sau buổi sinh nhật hôm ấy, không ai nhìn thấy Vân Tịch thêm lần nào.
‘Mây chiều’ cũng đã đóng cửa, trước tiệm còn treo tấm bảng “Đóng cửa vô thời hạn”.
Mọi hình bóng của cô như biến mất khỏi khu hẻm nhỏ này, ngay cả đến tên cô cũng không ai nhắc lại nữa.
Sở Tích mỗi lần có thời gian đều ghé qua Vân gia hoặc là VX để hỏi thăm tung tích Vân Tịch nhưng đều bị Vân Bách gạt sang một bên.
Cô còn vì chuyện mà lên báo mấy lần với tiêu đề: [Minh tinh Sở Tích có quan hệ mờ ám với chủ tịch trẻ của VX!].
Làm người đại diện của cô cũng nhiều phen hú vía, quở trách nhiều lần nhưng cô vẫn không nghe.
Tiệm sửa xe vẫn hoạt động như trước, bọn tiểu Phúc tử ở sau lưng Phùng Thiệu Sơn âm thầm đặt biệt danh mới cho Vân Tịch là ‘chị Mây’.
Bọn họ sợ nhắc đến Vân Tịch lại chạm phải cái vảy ngược của ông chủ mình thì lại bị trừ lương.
Thái độ của Phùng Thiệu Sơn trong mắt người ngoài chẳng khác gì lúc trước, dùng thái độ dửng dưng như không đối mặt với mọi chuyện.
Anh còn cười nhiều hơn hẳn..nhưng chẳng có nụ cười nào là chạm đến đáy mắt cả.
Ba tháng sau khi Vân Tịch rời đi mọi thứ trong khu hẻm nhỏ dần đã thay đổi ít nhiều.
Khu hẻm nhỏ không vì vắng đi cô mà trở nên tẻ nhạt, thay vào đó là càng náo nhiệt hơn lúc trước.
Kế bên ‘Mây chiều’ có thêm một tiệm tạp hóa nhỏ có cây dù to và cả một tủ kem lớn ở phía trước.
Đồng dạng bên phía tiệm sửa xe cũng ‘mọc’ lên thêm một tiệm café, trang trí rất hiện đại.
Hai người chủ mới đều là nam thanh nữ tú cả.
Triệu Kiến Toàn là ông chủ tiệm tạp hóa, thực chất cũng là một nhà văn nổi tiếng trên mạng.
Còn cô chủ tiệm café là Dương Mẫn - một tiểu thư nhà giàu chính hiệu, mới tập tành kinh doanh.
Triệu Kiến Toàn là người ít nói đa số là ở trong nhà làm việc, còn về phần Dương Mẫn cô ấy là người hoạt bát, năng động hơn rất nhiều.
Vị cô chủ này có vẻ ngoài xinh, trẻ trung háo thắng, hằng ngày cô lái con Benz của mình đến quán.
Có nhiều lần cô ấy đậu xe lấn sang cả tiệm sửa xe bị Phùng Thiệu Sơn nhắc nhở mấy lần nhưng không sửa đổi, mà còn làm nhiều trò gây chú ý hơn.
“Hình như cái cô Dương Mẫn này thích anh Sơn thì phải?” tiểu Phúc tử nằm dưới gầm xe nói chuyện với A Sướng đang sửa chữa động cơ ở phía trên.
“Có mắt đều nhìn ra được.”
“Sao tôi lại không biết anh Sơn có sức hút thế nhỉ?” Rõ ràng là cậu cũng đẹp trai, tốt tính mà sao phụ nữ trong bán kính 1km gần đây ai cũng thích anh Sơn hết vậy?
A Sướng đang siết ốc cũng nhịn không được chậc chậc hai tiếng nói: “Anh Sơn chính là hình mẫu lý tưởng của phụ nữ đấy.
Anh ấy độc lập tài chính, mặt mũi thì khỏi phải nói, tính tình lại tinh tế tỉ mỉ, thích ai là sủng đến nghịch thiên.
Tôi mà là phụ nữ tôi cũng thích anh Sơn.”
“Vậy tại sao chị Mây lại bỏ đi? Anh ấy tốt vậy mà…..”
Giữa lúc cái tên nhóc đang nằm dưới gầm xe lải nhải, thì ở đây Phùng Thiệu Sơn đã xuống lầu, đang đi về phía họ.
A Sướng thấy tiểu Phúc tử càng nói càng hăng, cố ý lớn tiếng chào nhằm để tên kia biết điều mà tắt ngay cái alo.
“Anh Sơn ra ngoài sao?”
“Tôi đi đón tiểu Mặc, lát sẽ về ngay.”
Phùng Thiệu Sơn dặn dò xong, đi thẳng ra cửa, nét mặt dửng dửng dường như không nghe lời bọn họ nói.
Lúc chuẩn bị lái xe rời đi, ánh mắt anh như có như không nhìn sang phía đối diện.
Tiệm hoa mỗi tuần đều có người đến dọn dẹp, giàn hoa thanh tú trước tiệm vẫn tươi xanh như trước, tấm bảng gỗ anh làm cho cô vẫn còn treo ở đấy..chỉ có người là vẫn chưa quay lại.
“Phùng Thiệu Sơn!”
Dương Mẫn thấy anh nhìn chằm chằm tiệm hoa đến mức thất thần, cô gọi mấy lần cũng không vào tai anh nhanh chóng đổi cách gọi khác: “Ông chủ Phùng.”
Ba chữ này như có ma chú nhanh chóng thanh tỉnh anh, cau mày nhìn cô: “Không được gọi mấy chữ đó.”
Anh bỏ lại mấy chữ rồi lái xe đi mất, để lại cho Dương Mẫn sự lạnh lùng và làn khói từ bô xe anh.
Cô ta tức giận cắn chắt môi nhưng không làm được gì, chỉ có thể lườm nguýt tiệm hoa ở đối diện.
Hai tuần sau khi Vân Tịch rời đi, Dương Mẫn đến đây xem mặt bằng, không hiểu sao lại nhắm trúng ‘Mây chiều’, muốn mua lại hoặc thuê cũng được nhưng giao dịch thất bại.
Chủ nhà đơn giản mà thô bạo nói với cô ta “Thà để đó chứ không cho thuê, bán càng khỏi nói”.
Dương Mẫn là tiểu thư nhà giàu nào có ai từ chối cô ta bao giờ, vì thế lập lời thề là không đội trời chung với chủ tiệm hoa này.
Sau khi mua được mặt bằng kế bên tiệm sửa xe, cô ta quyết định mở một tiệm café để hằng ngày đi làm có thể ‘dòm ngó’ xem chủ tiệm hoa là ai.
Nhưng thứ mà cô ta đợi được chính là đoàn người dọn dẹp đều đặn hằng tuần, chứ làm gì thấy được mặt mũi chủ tiệm hoa đâu.
Trong lúc chán nản cô ta vô tình đậu xe lấn sang phía tiệm sửa xe kế bên, bị Phùng Thiệu Sơn nhắc nhở.
Sau khi nhìn thấy anh, cô ta quyết định thêm việc tán đổ anh vào kế hoạch, để vừa yêu đương với Phùng Thiệu Sơn và vừa đợi chủ tiệm hoa.
Thế nên ngày nào cũng có màn đổ xe ngang ngược này, Phùng Thiệu Sơn nhắc mấy lần rồi không được, tới lượt Lưu Vũ thay ca tốt bụng nhắc nhở.
“Tốt nhất là cô đừng đổ xe sai chổ nữa, có tông sập cửa tiệm bọn tôi cậu ta cũng không để ý đến cô đâu.”
Dương Mẫn vẫn không bỏ cuộc, dùng một tháng café mua chuộc tiểu Phúc tử, để có thể biết thêm chuyện về Phùng Thiệu Sơn.
“Vũ ca nói đúng đó, anh Sơn không có thích cô đâu, nên bỏ cuộc đi.” Tiểu Phúc tử vừa uống cafe vừa nói.
“Vì sao? Anh ấy có vấn đề về giới tính?” Dương Mẫn đem suy nghĩ mấy hôm nay của mình ra hỏi cậu.
Tiểu Phúc tử nghe cô hỏi thế, ngụm café mới nuốt cũng bị sặc, ho một hồi lâu mới dừng lại được: “Anh Sơn thích chị Vân Tịch mà sao có vấn đề về giới tính được?”
Dương Mẫn nhanh chóng bắt được điểm quan trọng: “Vân Tịch là ai?”
Tiểu Phúc tử biết mình lỡ lời, đưa mắt nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Phùng Thiệu Sơn mới thở phào nhẹ nhõm: “Tốt nhất là cô đừng nhắc đến cái tên ấy, quên ngay đi.”
Sau lần đó, dù Dương Mẫn có cạy miệng cỡ nào thì cậu ta cũng không nói, cô đi hỏi những người khác trong tiệm nhưng ai cũng tránh né.
Đến một hôm cô chịu hết nổi, đem cái tên này hỏi thẳng Phùng Thiệu Sơn.
“Vân Tịch rốt cuộc là ai?”
Phùng Thiệu Sơn rất lâu rồi mới nghe lại cái tên này nên khựng lại một chút, nội tâm dậy sóng nhưng vẻ ngoài vẫn như không, đáp: “Vân Tịch..chính là Mây chiều.”
Nhận được câu trả lời có cũng như không của anh, nhưng Dương Mẫn lại cảm thấy cái tên ‘Mây chiều’ này quen quen.
Như phản xạ có điều kiện cô quay đầu nhìn về phía tiệm hoa ở đối diện, hai chữ ‘Mây chiều’ đập vào mắt.
Ha-chủ tiệm hoa này tên Vân Tịch sao? Lần đầu tiên trong đời một người cô ta chưa từng gặp bao giờ nhưng dù là vật hay là người chir cần là thứ cô ta thích cũng đều thuộc về người ấy.
“Vân Tịch! Nhất định tôi phải gặp được cô!”
Dương Mẫn không hề hay biết, điều cô ta mong muốn sắp trở thành hiện thực.
—
Cùng lúc ấy ở núi Phượng xa xôi, nơi những cây lê trắng thi nhau khoe sắc, bản làng cũng sắp đón chào mùa đông sang.
Khói bếp lượn lờ khắp vùng núi cao làm nơi đây tăng thêm một phần thơ mộng, bớt đi một chút lạnh lẽo.
Trái ngược với khung cảnh yên bình và xinh đẹp ấy, Vân Tịch đang phải ‘vật lộn’ với lũ trẻ ở làng trẻ em.
“Chị Vân Tịch, chữ này đọc thế nào ạ?”
“Chị Vân Tịch em gái giành đồ chơi của em.”
“Chị Vân Tịch em đói…”
Chưa bao giờ Vân Tịch ước mình có ba đầu sáu tay như thế này, cô bận bịu chỉ thằng nhóc này đọc chữ, giúp cô bé này lấy đồ chơi, rồi lại chạy đi pha sữa cho em bé kia.
Bọn trẻ ở làng trẻ em quay cô còn hơn chong chóng, còn đâu cảm giác rụt rè e sợ của ba tháng trước.
Nhớ lúc Vân Tịch mới đến đây, bọn trẻ đều sợ người lạ, tất cả đều nấp sau lưng trưởng làng và vợ của ông ấy.
Vậy mà mới qua chưa được bao lâu mà bọn nhỏ này đã thay đổi nhanh như lật bánh tráng đối với cô cứ như là quen biết từ lâu vậy.
Cuối cùng cũng sắp xếp xong cho bọn nhỏ, Vân Tịch từ chối lời mời ở lại dùng cơm của trưởng làng, nhanh chóng ra cửa cùng Trần Nam.
“Mau chỉ cho tôi chổ ăn mì gà sợi mới mở đi.”
Trần Nam nhìn cô cười khẽ: “Cô đi từ từ thôi, nó có chạy mất đâu mà lo.”
“Lâu rồi tôi chưa ăn mì gà sợi, có chút thèm.” Lần cuối cùng cô ăn chính là lúc qua nhà bà ngoại Phùng chơi, do anh đích thân xuống bếp.
Thấy cô thoải mái thế này anh bỗng nhớ lại lần đầu gặp cô.
Khi ấy cô đề phòng hơn bây giờ, kế bên lại có chú Nghiêm chở che nên nhìn cô có vẻ xa cách và khá khó gần.
Ba tháng trước gặp lại, anh thấy cô đang loay hoay ở chân núi nên anh đề nghị giúp đỡ, đưa cô đến nhà trọ Hoa lê.
Vân Tịch đồng ý.
Trước khi bóng lưng cô đơn của Vân Tịch bước vào nhà trọ, anh đã lên tiếng.
“Lúc nào cô Vân rảnh thì ghé qua nhà tôi thăm bọn nhỏ đi.”
Một lời thành sấm, ngày nào Vân Tịch cũng ghé qua chơi với lũ nhóc đến tận chiều mới về.
Anh còn bắt gặp cô làm phục vụ bàn ở quán nướng gần khu chợ cũ, anh hỏi đùa ông chủ: “Tại sao chú lại thuê cô nhóc đó thế?”
Ông chủ lắc đầu, cười nói với anh: “Con bé đi ăn ở quán của tôi, thấy tôi một mình bán không xuể liền giúp đỡ một tay.
Tôi nói đùa là hôm nào cũng ghé nhé, thế mà con bé ấy ngày nào cũng tới thật.”
Trần Nam còn nhiều lần bắt gặp cô giúp đỡ người khác, như giúp Thẩm bà bà bắt gà nhưng cuối cùng lại bị gà đuổi, hoặc là nhặt đồ bị rơi xuống suối giúp tiểu Ngư nhưng cuối cùng đồ không nhặt được, còn bị mất đôi dép.
Chẳng mấy chốc hình tượng tiểu thư khó gần của Vân Tịch biến đâu không thấy, chỉ còn lại cô nhóc Vân Tịch thích lo chuyện bao đồng trong miệng các ông bà lão.
Hai người vào quán kêu mì xong, lúc mì được đưa ra Trần Nam thấy Vân Tịch vội vàng lấy muỗng húp ngay một ngụm.
“Ngon quá đi thôi.”
“Bình thường cũng không thấy cô vui vẻ thế này.”
“Đương nhiên rồi, món này Phùng Thiệu Sơn làm ngon h-’’ hơn nhiều.
Những chữ sau bị Vân Tịch nuốt vào bụng, lâu lắm rồi cô mới thốt ra cái tên ấy bằng lời, bình thường cô chỉ trộm nhớ đến trong suy nghĩ.
Trần Nam thấy cô im lặng liền không hỏi tiếp, trên đường đưa cô về nhà trọ, anh hỏi người bên cạnh: “Khi nào cô đi.”
Vân Tịch gần đầu nhìn anh, cười nói: “Hai ngày nữa tôi đi.”
“Chắc là bọn nhỏ sẽ nhớ cô lắm.”
“Có thời gian tôi nhất định sẽ quay lại thăm bọn nhỏ.”
“Được, tôi và bọn nhỏ đợi cô quay lại.”
Nói xong câu ấy Trần Nam nhanh chóng rời đi, bỏ lại Vân Tịch vẫn còn đang chưa tiêu hóa kịp câu anh vừa nói.
Vào căn phòng lần trước cô đến đây đã ở lại, tắm rửa xong, cô tiến đến ngồi lên chiếc xích đu trước tàng cây to, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời sao trước mắt này.
Nhớ lúc trước khi ở đây, cứ hể đến tối là cô khóa chặt cửa không dám bước ra ngoài nửa bước.
Nhưng giờ đây, cô lại có thể thong thả ngồi đây ngắm sao thế này..đúng là ai rồi cũng khác.
Nhưng có một số thứ không thể nào thay thế được, chẳng hạn như nơi này tuy là xinh đẹp và bình yên đến thế nhưng hơn ai hết cô hiểu được đây không phải là nhà của cô.
Đối với cô nhà là nơi có anh trai quan tâm lo lắng, có hai người tốt bụng coi như con ruột của họ, có bạn bè tuy độc miệng nhưng lúc nào cũng sẵn sàng ở cạnh…nơi có một người lúc nào cũng dành cho cô hết thảy sự thương yêu.
Thế nhưng cô lại ra đi không từ mà biệt.
Lần này khi trở về, dù có chuyện gì đi chăng nữa nhất định cô sẽ không bao giờ quay đầu bỏ chạy nữa đâu…
—
Tác giả: Hôm trước bà Trúc Ly đã gọi anh Sơn là anh núi, vậy thì hôm nay tui lại đặt biệt danh cho chị Tịch là chị mây.
Để không ông nào chịu thua bà nào mới được:))).