Mây Bay Ngang Núi


Cả cuộc đời, Lâm Kiến Ban không thể nào ngờ được bản thân giúp đàn em ra oai một chút mà cũng có thể dây vào hai vị tổ tông như Nghiêm Từ và Quan Thành Chủ.

Thêm thằng chó Hạ Vũ ngu ngốc kia nữa, nó còn dám nhận là đàn em của Vân Trạch Huy.
Ông ta thật mong Phùng Thiệu Sơn có thể ra tay độc hơn, tốt nhất là làm cho tên ngu đó im miệng luôn đi càng tốt.
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đàn em ngu như bò!
Chú Nghiêm cúi người nắm tóc, dựng đầu Hạ Vũ dậy.

Khuôn mặt lạnh băng trái ngược với nét phong trần thường ngày của ông, giọng nói như tiếng vang từ địa ngục hỏi hắn ta.

“Vân Trạch Huy.

Ba chữ đó mày cũng dám gọi hả?”
Ông dùng sức đến mức gân xanh cũng nổi hết cả lên.

Vân Tịch thấy mảng da đầu ấy sắp chia lìa với tóc đến nơi, đành lên tiếng: “Chú nhẹ tay một chút.

Con còn muốn tên khốn đó ra toà, chú đừng làm hắn phải nhập viện lâu quá đấy.”
Chú Nghiêm thật sự là muốn cắt cả lưỡi của tên này xuống nhưng may cho hắn là Vân Tịch đã lên tiếng ngăn lại.

Ông ngưng lại vì không muốn bẩn tay, chứ không phải là sợ con nhóc đó đâu.

Bên phía này, Quan Thành Chủ và Phùng Thiệu Sơn đang cùng mặt đối mặt.
Quan Thành Chủ thầm nhủ trong lòng: Ngó xuống mà xem thằng nhóc trước mắt này…chả phải là tông giống nhà ông hay sao?
Vừa gặp ông ta, Phùng Thiệu Sơn đã biết đây chính là người cùng mẹ anh đóng góp phân nửa gen trong người để tạo nên anh.

Cái này người ta gọi là: Phụ tử tình thâm!
Một người đó giờ không có cha như anh, gần hai mươi bảy năm trên đời lần đầu tiên mới biết cảm giác này.

Chỉ cần là máu mủ, sợi dây gắn kết sẽ không bao giờ nhận sai được.

Thứ tình cảm này vượt lên trên hết, không có máy móc hay công nghệ xét nghiệm nào có thể rõ ràng bằng chính bản thân anh.
Hai người đứng nhìn nhau một lúc, Phùng Thiệu Sơn quay người bỏ đi.

Quan Thành Chủ không nói tiếng nào, chỉ nhìn theo bóng lưng anh.
Luật sư Hà nhận được điện thoại của Vân Tịch cũng đã hối hả chạy đến.

Cô giao hết mọi thứ cho anh ta xử lý, còn mình ra ngoài cửa tìm Phùng Thiệu Sơn.

Lúc cô ra đến nơi, chỉ thấy bóng lưng của chú Quan, còn anh thì không thấy đâu cả.

“Chú đã gặp anh ấy chưa? Có phải là rất giống không?”
Ông đưa mắt nhìn cô, nhướng mày.

Quả là con bé nói không sai, cười nói: “Thằng nhóc đó giống chú y như đúc.”
“Tất nhiên rồi! Không biết anh ấy trốn đâu rồi nữa.”
Chú Nghiêm ra tới cũng nghe được câu này, hiếm khi không mỉa mai, nói: “Đúng thật là có thằng oắt con từ đâu rơi xuống thật.”
“Cái miệng rùa đen của chú cuối cùng cũng nói được một lời hay.

Tự nhiên có một đứa con trai lớn thế, tôi có chút chưa thích ứng kịp.”
“Tôi thấy thằng nhóc đó không hoan nghênh ông lắm đâu.

Mà cũng chưa chắc là con ông đâu, có khi là người giống người thôi!”
Quan Thành Chủ không thèm tức giận, ông ấy chỉ cười nói: “Không hoan nghênh thì sao chứ.

Chỉ cần trên người nó chảy dòng máu của tôi thôi, nó không nhận tôi cũng không sao.”
“Bất quá tôi cố gắng khoẻ lâu một chút, đợi hai mươi năm sau nó hết giận tôi là được.”
Sợi dây tình thân thường luôn bền chặt, không ai có thể biết trước được.
Vân Tịch đi tìm Phùng Thiệu Sơn.

Ở con hẻm này làm gì có chổ để trốn, rất nhanh cô đã tìm thấy anh đang đứng ở phía sau gốc cây ngô đồng.

Anh đứng đó, ánh mắt mơ màng không biết là đang nghĩ gì.

Cô tiến đến, đưa tay nhéo má anh một cái.

Giọng nói có chút giận dỗi nhưng miệng thì lại cười tươi như bán đứng cô.

“Anh trốn ở đây làm gì? Đang nghĩ về cô nào hả?”
Đem bàn tay của cô lật lại, anh hôn lên ấy một cái, nhẹ giọng nói: “Không phải là đang nhớ về tình yêu sao?”.

“Ai mà biết anh nói thật hay không chứ…”
Vân Tịch nhìn anh, bộ dạng này là không tin những gì anh nói.

Phùng Thiệu Sơn đưa bàn tay trắng nõn của cô đặt lên ngực anh, để cô có thể cảm nhận được từng nhịp tim vững chải.

Tiếp đó bàn tay dần lướt qua từng tấc da thịt, một đường thẳng đi xuống.

Đến lúc tay Vân Tịch chạm phải nút kim loại trên thắt lưng anh, cảm giác lành lạnh truyền đến làm cô sợ hãi rụt tay lại.

“Anh…anh làm gì thế hả?”
Thành công làm người nào đó cả người đỏ hồng, vành tai và đôi gò má của cô như được tô thêm sắc.

Giọng cười từ tính của anh vang lên, nhẹ nhàng nói: “Muốn biết thật hay không thử là biết! Anh chỉ là giúp em thôi.”
Thật là muốn đưa tay bóp chết cái tên này mà.

Như chợt nhớ đến gì đó, cô quay sang nhìn anh, điệu bộ nghiêm túc hơn hẳn.
“Anh gặp chú ấy chưa?”
Anh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

Vân Tịch thấy bộ dáng này của anh liền biết dáng vẻ mơ màng lúc nãy chắc chắn là đang nghĩ về chuyện này rồi.

Cô dè dặt hỏi: “Anh thấy chú Quan thế nào?”
“Anh cũng không biết thế nào nữa…” Phùng Thiệu Sơn thở hắt một tiếng.

Giọng nói có chút âm trầm.

“Ngay từ lúc anh có nhận thức, mẹ anh và bà cũng chưa nhắc đến bố anh bao giờ.

Anh cũng không muốn hỏi đến.

Sau này lớn lên, mẹ anh đi làm xa.

Anh sống với bà mọi thứ vẫn rất ổn.

Nhưng chỉ cần anh làm sai chuyện gì, mọi người chưa kịp suy nghĩ đúng hay sai, đã nói anh là người có mẹ sinh nhưng không có bố dạy.

Ngoài mặt thì anh không thèm để ý đến, ai nói bậy thì đánh người đó.

Nhưng trong lòng anh cũng âm thầm coi đó là sự thật.

Đến lúc mẹ mất, bà cũng không nhắc đến bố.

Anh cứ nghĩ, là bản thân không có bố.

Cứ coi như là mẹ anh mất, ông ta cũng theo mẹ anh xuống dưới rồi đi….”
Vân Tịch không nói gì.

Siết chặt bàn tay anh, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Tuy cô không nói gì, nhưng anh hiện tại chỉ cần người lắng nghe thôi là đủ.

“Gần hai mươi bảy năm nay, anh không có bố.

Vậy mà…vừa nhìn thấy ông ta, anh đã biết đây chính là bố anh.

Cái tình phụ tử người ta hay nói cũng xảy ra với anh cơ đấy..” Anh cười gằn một tiếng, đưa tay lên che mặt mình.

“Em thấy có buồn cười không cơ chứ..”
Vân Tịch đưa tay ôm anh vào lòng.

Mỗi lần cô đau lòng hay không kiềm chế được chỉ cần anh ôm cô như thế này, cô cảm thấy rất an tâm.

Mong là anh cũng cảm thấy như thế.

“Không có ông ấy anh vẫn sống tốt.

Anh vẫn là Phùng Thiệu Sơn, không ai có thể thay đổi được.

Dù đó có là ba của anh đi chăng nữa, bất quá chỉ là một danh xưng thôi.

Anh đừng để tâm.”
Phùng Thiệu Sơn đưa mắt nhìn cô, có chút khó tin.

Anh nghĩ người quý trọng gia đình như cô sẽ khuyên anh nghĩ thoáng hơn, từ từ chấp nhận ông ấy.

“Em không khuyên anh nhận ông ấy sao?”
Cô lắc đầu, cười nói: “Em khác anh, ít nhất em cũng đã trải qua tình yêu thương của ba và mẹ.

Nên dù mẹ em có không thích em, em vẫn quý trọng bà.

Nhưng anh thì khác nha, hai mươi sáu năm nay anh chưa bao giờ biết đến chú Quan.

Tự nhiên bây giờ ông ấy xuất hiện, anh không biết nên làm sao cũng là chuyện thường mà.”
“Hơn nữa, em chỉ quan tâm anh nghĩ như thế nào thôi.

Miễn sao anh vẫn cảm thấy thoái mái, vẫn vui vẻ là được.

Mấy chuyện khác không quan trọng bằng anh.”
Có câu nói này của cô, lòng anh cứ như là được quét mật vậy, ngọt không thể tả.

Vòng tay ôm chặt eo mảnh khảnh của cô, gác cằm lên tóc cô.

Mùi hương trên tóc và mùi hoa nhài trên người phụ nữ này làm anh dần bình tâm lại.

“Mới không gặp có mấy ngày, mà em nói chuyện như nuốt mật vậy.

Định dụ dỗ anh sao?”
Vân Tịch đưa tay nhéo eo anh một cái.

Cáu kỉnh hứ một tiếng, dùng giọng nói không rõ vui buồn nói với anh.

“Em còn chưa hỏi tội anh.

Vì sao về mà cũng không thèm nói với em một tiếng?”
“Anh đương nhiên là muốn tạo bất ngờ với em rồi.

Còn phải thêm cảnh nhào lại ôm anh hôn rối rít nữa cơ, nghĩ thôi cũng biết là em nhớ anh bao nhiêu.”
Vân Tịch tặng cho anh một ánh nhìn khinh bỉ, nói: “Đúng là bất ngờ thật.

Vừa xuống xe đã trông thấy bạn trai bị người khác chỉa súng vào đầu.

E là không có bất ngờ nào hơn được nữa đâu!”
“Hợp đồng của anh như thế nào rồi?” Vân Tịch nhớ vì hợp đồng này mà anh phải cực khổ không thôi, tốn rất nhiều công sức.

Nét mặt Phùng Thiệu Sơn thoáng buồn, anh giả vờ cũng giống lắm ngay cả chân mày cũng nhíu cả lại.

Cô nhìn thấy bộ dạng này của anh, đưa tay lên nhéo tai anh một cái.

“Anh đừng có quá đáng.

Hợp đồng với Lăng thị em đã thấy ở trên bàn rồi, giờ còn giả vờ nữa sao?”
Bị nhéo đau, Phùng Thiệu Sơn suýt xoa một tiếng, nói: “Ây da! Anh xin lỗi mà.

Anh chỉ muốn nhõng nhẽo với em chút thôi.”
Ngó cái đầu bù xù đang lộn qua lộn lại trên vai mình.

Bộ dạng anh bây giờ không khác gì mấy em gái nhỏ đang nhõng nhẽo đòi mẹ mua kem.

Hình như chỉ có lúc anh ở bên cạnh cô mới thấy được bộ mặt này của anh.

Vô tư, thoải mái, không vướng bận gì.

Tuy là có hơi trẻ con một chút, nhưng mà cô thích.

Cô bật cười, đưa tay xoa đầu anh.

“Anh là giỏi nhất! Ngay cả hợp đồng với Lăng thị, anh cũng kí được mà.”
Bỗng dưng Phùng Thiệu Sơn ngồi thẳng dậy, bộ dạng nghiêm túc nói với Vân Tịch.
“Sau này tiền của anh giao cho em hết đấy.

Không được từ chối!”
Cô nhướng mày, không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Người đàn ông này không cần tiền của cô, mà còn không cho cô từ chối tiền của anh nữa chứ.

Thật là bá đạo quá đi!!!
“Phùng Thiệu Sơn, anh thích cho em tiền thế sao?”
“Số tiền đó là của em.

Cái hợp đồng này anh cố gắng lấy được cũng vì muốn cho em.

Bây giờ anh không có nhiều tiền, nhưng tiền của anh cũng là của em.”
Người uống rượu bạt mạng cũng là anh.

Người chai mặt lấy được hợp đồng cũng là anh.

Sau này cực khổ nhiều hơn cũng là anh.

Thế mà, anh lại nói mọi thứ này đều là của cô, ngồi mát ăn bát vàng cũng không sướng như thế.

Nói cô không cảm động là giả.

Một người lúc nào cũng muốn dành hết mọi thứ cho bạn, chỉ cần bạn vui thì họ cũng vui.

Sự chân thành của người đàn ông này đúng là đáng ghét, làm cô sắp khóc đến nơi rồi…
“Được!” Vân Tịch nghiêm túc gật đầu, cô đưa ngón út ra trước mắt anh.

Dùng giọng quyết tâm nói: “Sau này, anh có nhiều tiền thì gửi vào tài khoản cho em hai tỷ.

Anh cứ việc để dành, đủ hai tỷ thì cứ việc gửi cho em.

Em chỉ nhận hai tỷ thôi, ít hơn em không thèm đâu.

Hứa với em đi!”
Anh chẳng ngần ngại gì, ngón út hai người lồng vào nhau.

Trán cả hai liền kề, chóp mũi anh cứ chạm tới chạm lui với mũi cô.

Cử chỉ thân mật nhưng không nhiễm sắc….
Khung bên này bình yên ấm áp là thế nhưng bên phía đối diện lại nháo nhào hết cả lên.

Sau khi chú Nghiêm và Quan Thành Chủ rời đi.

Cảnh sát cũng đến hiện trường, luật sư Hà nhanh chóng phát huy năng lực của mình.

Đưa theo những người liên quan đến vụ việc này về đồn, các người khác thì ở lại chờ hợp tác điều tra.

Mấy người còn lại ở tiệm thì lo dọn dẹp, Triệu Kiến Toàn cũng chạy qua hóng hớt.

Bọn họ vừa làm vừa bàn tán râm ran.
“Cái người đàn ông đi cùng chú Nghiêm, giống anh Sơn y như đúc.”
Triệu Kiến Toàn nhặt búa lên, sửa lại lời của tiểu Phúc tử.

“Ông ta lớn tuổi hơn, phải là anh Sơn của cậu giống ông ta mới phải!”
“Tôi không quan tâm là ai giống ai.

Nhưng đó có phải là ba của Phùng Thiệu Sơn không?”
Tiểu Phúc tử chậc chậc hai tiếng, nói: “Không phải cha con.

Có quỷ mới tin!”
Lưu Vũ không nói gì.

Chỉ âm thầm suy nghĩ.

Anh quen biết Phùng Thiệu Sơn lâu như thế rồi, chưa bao giờ nghe cậu ta nhắc đến bố bao giờ.

Gặp mặt ông ấy, cậu ta không có suy nghĩ gì mới lạ.

Ngay cả bọn anh người ngoài nhìn vào thôi cũng đã biết bọn họ là cha con.

Thằng bạn này của anh là người trọng tình nghĩa, không biết cậu ta đối mặt với chuyện này thế nào nữa.

Bóng dáng hai người kia từ gốc cây ngô đồng bước ra.

Lưu Vũ âm thầm thở phào, quên mất là có Vân Tịch.

Tên kia kiểu gì cũng nghe lời cô nhóc này, cô có bắt lên núi đao hay xuống biển lửa, cậu ta cũng vui vẻ mà làm thôi.
Mấy người tuy hay nói nhưng cũng sẽ không bao giờ nói lung tung trước mặt Phùng Thiệu Sơn.

Lưu Vũ nháy mắt với tiểu Phúc tử, hiểu ý, cậu ta vui vẻ nói: “Anh chị trốn đi đâu chơi thế? Hai người mà ở đây là chứng kiến được một màn thanh tẩy giang hồ rồi!”
Triệu Kiến Toàn với tâm hồn nhà văn, thật sự là không chịu nổi vốn từ của thằng nhóc này nữa.

Nghiêm khắc sửa lại ngay, vội vàng nói: “Là kết thúc mọi chuyện.

Nhân vật chính xuất hiện chiếm sóng!”
“Cậu nói văn vẻ thế làm gì? Nói thẳng ra là ai làm màu thì bị sơn đen thôi!”
Vân Tịch đứng kế bên Phùng Thiệu Sơn, ù ù cạc cạc hỏi anh: “Bọn họ nói gì em không hiểu gì hết!!”
“Kệ bọn họ đi! Em hiểu anh là đủ rồi!” Anh sủng nịnh đưa tay nhéo mũi cô nhóc, khuôn mặt không giấu được vẻ yêu thương.

Mấy kẻ đang cãi nhau về việc là thanh toán giang hồ hay màu mè gì đó cũng vì màn này mà ngưng lại.

Thật sự là cãi nhau cũng không tức bằng bát cơm chó trước mắt này.

Thật là muốn tiến lên tách cả hai người này ra quá, nhưng ai cũng không dám.

Hai người này ai ra tay cũng thật sự là không nhẹ chút nào đâu!
Vân Tịch cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của bọn họ, đưa tay đẩy anh ra.

Khuôn mặt đỏ ửng, nhanh chóng làm đà điểu cúi đầu.

Phùng Thiệu Sơn thấy cảnh này thật sự là muốn đưa tay xoa đầu cô nhưng vẫn kiềm lại được.

Cô nhóc nhà anh là thỏ con biết cắn người đấy, không đùa được đâu.
“Mấy người kia đâu hết rồi?”
“Bọn họ theo cảnh sát.

Còn hai người chú kia cũng đi luôn rồi.”
Tiểu Phúc tử dè dặt hỏi Vân Tịch một câu: “Người kia là Quan Thành Chủ thật hả chị?”
“Đương nhiên rồi! Nhìn không giống hả?”
Mọi người ầm thầm nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa, trăm miệng một lời, đồng thanh nói: “Tin chứ!”
Lỡ mà không tin.

Người ấy cắt lưỡi bọn họ thì sao?
Lúc nãy không có đôi nam nữ này ở đây, người đàn ông đó chỉ đơn giản nói với Lâm Kiến Ban một câu.

Vậy mà lúc rời đi, bộ dạng ông ta như hồn rời khỏi xác, khuôn mặt tái xanh không còn một giọt máu.

Miệng thì lẩm bẩm như bị người khác chơi bùa, nghe kĩ mới biết là ông ta đang tự trách.
“Tha cho tôi…xin ông tha cho tôi..”
Ông ấy cứ lầm bầm như thế đến tận lúc lên xe cảnh sát, lần đầu bọn họ thấy có người gặp cảnh sát mà còn vui hơn cả gặp tiền nữa.

Chắc là ông ta đã phải kinh sợ và bất lực lắm nên mới phó mặc cho cảnh sát thế này.

Đúng là đại ca không thích lòng vòng!
“Mấy ngày nữa qua nhà tôi ăn giỗ ba tôi nhé! Mọi người hứng thú về chú Quan vậy, lúc đó gặp có thể hỏi trực tiếp ông ấy.”
Vân Tịch mở miệng như thế nhưng bọn họ vẫn không có động tĩnh gì.

Ai nấy cũng nhìn chằm chằm vào Phùng Thiệu Sơn, dù sao anh mới là ông chủ của bọn họ, đi được hay không, nào tới lượt họ quyết định!
“Vậy thì nghỉ nữa ngày.”
Triệu Kiến Toàn cũng giơ tay, hào hứng hỏi Vân Tịch.

Anh ta muốn đi gặp Quan Thành Chủ để hỏi thăm về những suy nghĩ và câu chuyện ông ấy đã trải qua.

Cuốn tiểu thuyết đang viết dang dở của anh ta đang bí lúc nam chính giang hồ hoàn lương.

Giờ gặp ngay người thật, không tranh thủ sao mà được.
“Tôi đi nữa!”
“Được! Càng đông càng náo nhiệt.” Vân Tịch quay sang, nhẹ nhàng nói với anh.

“Hôm ấy, anh đưa tiểu Mặc và bà ngoại đến chơi nhé!”
“Không cần em nhắc.

Bà ngoại anh đã chuẩn bị từ sớm rồi.”
Từ lúc biết anh và Vân Tịch ở bên nhau, bà ngoại Phùng đã rất nhiều lần nói muốn gặp người nhà của cô.

Bà muốn chào hỏi, còn muốn cảm ơn vì họ đã nuôi nấng cô bé ngoan như Vân Tịch.

Cô dặn anh đừng nói với bà, nhưng bà anh đã là người già làm sao có thể không nhận ra tâm sự này của cô.

Bà không hỏi, cũng không muốn anh kể.

Chỉ đơn giản là dặn dò anh: “Thiệu Sơn! Tiểu Tịch là cô gái tốt, bà rất thích nó.

Sau này, con ăn hiếp nó thì đừng hòng nhìn mặt bà già này!”
Lúc ấy anh đã nói gì với bà nhỉ?
“Vân Tịch là người nhà chúng ta.

Bà không dặn dò, con cũng không nỡ nặng lời với cô ấy.”
Con sợ mất đi cô ấy một lần nữa.

Trái tim này chỉ nhận mỗi Vân Tịch thôi, ai khác cũng không được….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui