Mọi thủ tục sau đó được tiến hành rất nhanh chóng, cảnh sát đưa giấy tờ cho Phùng Thiệu Sơn kí tên xác nhận.
Vân Bách ngồi kế bên anh, tuy đã bình tĩnh lại nhưng hai mắt vẫn đỏ bừng.
Hoàn thành xong thủ tục, vị cảnh sát ấy đưa bọn họ đến phòng lạnh để nhận dạng thi thể.
Đường đến phòng lạnh không xa, nhưng cảm xúc đèn nén, u ám này thật sự làm người khác không dễ chịu.
Vân Bách ngó Phùng Thiệu Sơn ở bên cạnh.
Khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng nào, anh chỉ kịp nhìn thấy một tia mất mát chợt loé rồi lại biến mất trong đôi mắt sâu như biển hồ của người đàn ông này.
Bộ dạng Vân Bách thất tha thất thiểu, đến trước phòng lạnh Phùng Thiệu Sơn sợ anh chịu không nổi, bất đắt dĩ lên tiếng.
“Cậu có…được không?”
Vân Bách hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.
Giọng khàn khàn nói: “Không sao, vào đi.”
Vị cảnh sát dùng thẻ từ mở cửa cho hai người bước vào.
Không gian âm lãnh, ánh sáng mặt trời không chiếu tới, chỉ có ngọn đèn màu xanh le lói trong bóng đêm.
Tuy đã được bảo quản và vệ sinh tốt nhưng vẫn có một mùi hương ngai ngái làm người khác khó chịu.
Vân Bách không nhịn được rùng mình một cái, nhìn qua người bên cạnh thấy khuôn mặt cậu ta còn lạnh lẽo hơn cả nơi này.
Vị cảnh sát tiến lại nói chuyện với người trông coi xác, bằng thứ tiếng lạ mà cả hai người đàn ông không hiểu nổi.
Chắc là tiếng Nepan chăng? Cả hai cũng không biết nữa, giờ đây thứ bọn họ để ý nhất chính là ba cái xác được phủ băng trắng toát được đặt ở cuối góc phòng.
Nghĩ tới việc em gái mình có thể là một trong số đó, Vân Bách chịu không nổi liền đưa tay cắn mạnh vào mu bàn tay giúp bản thân bình tĩnh hơn.
Đúng như bọn họ dự đoán, người cảnh sát quay trở lại, đưa bọn họ tiến đến vị trí ba cái xác kia.
Ông ta dừng như cũng hiểu được tâm trạng của hai người, cố dùng giọng nhẹ nhàng bình tĩnh, nhằm trấn an bọn họ.
“Hai người xem thử xem đâu là người thân của hai người.”
Bước chân cả hai nặng nề lại gần cái xác đầu tiên.
Càng đến gần mùi hôi thối của thi thể xộc lên mũi, khiến người ta không nhịn được muốn nôn hết cả ra.
Vân Bách nhịn không được, nói với Phùng Thiệu Sơn.
“Cậu nhấc khăn lên đi.”
Phùng Thiệu Sơn liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì.
Bộ dạng vẫn bình tĩnh như thế nhưng đôi tay run rẩy kia đã bán đứng anh.
Tay anh nắm lấy khăn, thế mà mãi vẫn không nhấc lên được.
Anh nhớ có lần Vân Tịch đang nằm lướt mạng trên đùi anh, bỗng nhiên lại nói với anh rằng: “Em muốn làm đám cưới kiểu truyền thống, để sau này người đầu tiên em nhìn thấy sau khi khăn hỉ được nhấc lên chính là anh.
Bộ dạng kinh hỉ của anh cũng chỉ mình em được thấy thôi!”
Khi ấy anh cười lớn, tay nhéo chóp mũi đáng yêu của cô.
Còn ghẹo chọc, lưu mạnh nói: “Chưa gì đã muốn cưới anh rồi sao?”
“Anh thì không muốn chắc.
Nếu không thì em cưới người khác cũng được..”
Chưa để cô nói dứt câu, anh đã cúi người, ngấu nghiến môi cô.
Cái lưỡi hư hỏng của anh điên cuồng quấn lấy lưỡi non mềm của cô, nhất quyết dây dưa không cho cô trốn thoát.
Đến lúc cô nhịn không được nữa, đưa tay dùng sức đánh vào ngực anh thì mới ngừng được con ngựa thoát cương này lại.
Anh nghiêm mặt nhìn cô nói: “Thử nói câu nào giống thế nữa xem anh có trừng trị em không?”
“Anh định làm gì em?” Cô nhóc ấy còn vênh mặt, láu cá nhìn anh.
Anh cúi người, thì thầm vào tai cô mấy câu phóng đãng làm cô đỏ mặt không biết làm sao, chỉ có thể trừng mắt hạnh với anh.
Bây giờ anh đứng tại đây, tay không dám nhấc khăn che mặt lên.
Chỉ sợ thi thể lạnh như băng này chính là người con gái ấy.
Anh cố lấy lại bình tĩnh, từ từ kéo khăn che mặt kia xuống.
Thời gian cứ như cuốn băng quay chậm, từng tấc khăn kéo xuống là phút giây lăng trì cả thể xác lẫn tinh thần cả hai người đàn ông.
Khuôn mặt người chết từ từ hiện ra, rất tiếc đó không phải là Vân Tịch.
Lần lượt cả mấy cái sau cũng không phải là cô.
Phùng Thiệu Sơn và Vân Bách chỉnh tề khéo lại khăn che.
Sau đó, cúi đầu bày tỏ lòng thành kính với người đã khuất.
Một tia hi vọng nhen nhóm trong lòng cả hai.
Vân Bách nói với vị cảnh sát là không có thi thể của em gái anh trong này.
Ông ta đề nghị với bọn họ đến bệnh viện xem thử, dù sao cũng còn người bị thương nặng được đưa tới đó.
Anh và Phùng Thiệu Sơn nhanh chóng đồng ý, chỉ cần em gái vẫn còn sống là được, anh không mong gì hơn thế.
Ông ta tốt bụng, giúp đưa hai người đến bệnh viện.
Trên đường đi, ông ta nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp máy, nét mặt ông ta có chút bất đắc dĩ nói với cả hai người.
“Đồng nghiệp của tôi ở bệnh viện vừa gọi đến.
Anh ta nói, đã có một người không qua khỏi.
Người còn lại tình hình cũng không khả quan hơn là mấy.”
Nhìn nét mặt thoáng thả lỏng của bọn anh dần trở nên tang thương, ông ta muốn an ủi cũng không biết phải mở lời làm sao.
Đành tập trung lái xe, mong muốn gia đình họ được gặp nhau lần cuối.
Nhưng kết quả vẫn không kịp…
Bác sĩ đưa mấy người đàn ông đến thẳng nhà xác bệnh viện.
Bà ấy nói, mấy phút trước cô gái ấy đã không chịu đựng được nữa nên đã rời đi trước rồi.
Trước khi đi, còn nở nụ cười thật tươi với bà.
Ra đi rất nhẹ nhàng và thanh thản.
Lần thứ hai bước vào căn phòng lạnh băng kia.
Đứng trước hai băng ca được phủ khăn trắng toát nhưng lòng bàn tay của Phùng Thiệu Sơn lại ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ vài phút trước anh còn nhìn thấy một tia hi vọng nhưng giờ đây ranh giới giữa hi vọng và tuyệt vọng sao mà lại mong manh đến thế?
Bác sĩ đã đối diện với sinh ly tử biệt rất nhiều nhưng cũng hiểu được tâm trạng lúc này của cả hai.
Nghe sơ qua miêu tả và tình huống của gia đình trước mắt, bà có chín phần mười chắc chắn đây chính là cô gái mà bọn họ cần tìm.
“Chiếc băng ca kế bên là một ông bác lớn tuổi, nên cơ hội gần như cứu sống là không phần trăm.
Cô gái nhỏ này với sức sống kiên cường, đã hai lần phải hồi sức tim nhưng cô ấy vẫn tin chắc là gia đình sẽ đến và đưa cô ấy về nhà.”
Bà thoáng ngừng lại, cố nén nước mắt nói tiếp.
“Hai người đã đến, cô ấy biết được sẽ vui mừng lắm.
Mong hai người vững lòng, giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng..”
Tấm vải trắng lại được nhấc lên, Phùng Thiệu Sơn nhìn không chớp mắt.
Đến lúc khuôn mặt ấy dần hiện ra cả anh và Vân Bách đều dùng ánh mắt không thể được tin nhìn đối phương.
—
Cùng lúc đó tại thủ đô Bangkok, Thái Lan.
Vân Tịch sau khi “chơi” rượt đuổi với bảo vệ, hiện đang cố thủ trong toa lét nữ, không dám ló mặt ra ngoài.
Cô áp tai lên tấm ván cửa, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa mới từ từ đẩy cửa ra.
Vốc nước lạnh rửa sạch lớp mồ hôi và bụi bẩn trên mặt.
Nhìn người con gái trong gương, Vân Tịch thoáng thở dài.
“Lần đầu tiên trải qua cảnh tứ cố vô thân, đúng là khó tả thật.”
Vì sao cô lại trải qua chuyện này, vừa nhắc đến thôi là cô phải nghiến răng nghiến lợi.
Nét mặt nữ tính phong tình cũng nhuốm màu giận dữ.
Hôm nay lúc vừa xuống máy bay, cô đã phát hiện ra là mình bị mất ví tiền và cả điện thoại cũng không cánh mà bay.
Vội vàng kiểm tra lại túi mới phát hiện đã bị rạch mất từ lúc nào.
Mà tên khốn đó cũng hay thật, tiếp cận cô lúc nào mà cô cũng chả hay biết.
May mắn là hộ chiếu và vé máy bay đi Thái cô đã để riêng, nếu không bây giờ chắc vẫn còn lang thang ở Nepan quá.
Thật ra cũng không may chút nào, cô định là sẽ đến Thái Lan rồi mua vé về nước sau.
Giờ đây đừng nói đến vé máy bay, ngay cả một chai nước suối cô cũng không thể mua được.
Định sẽ ngồi lỳ ở sân bay đợi đoàn, nhưng không hiểu sao hai người bảo vệ đó lại tiến đến hỏi cô.
Biết cô không có vé, lại còn kéo cái vali to tưởng cô là trẻ em bỏ nhà đi bụi, còn tính dắt cô về đồn nên cô liền co chân bỏ chạy.
Vì thế mới có cảnh rượt đuổi lúc đầu mà mọi người thấy.
Ọc ọc!
Bụng cô không chịu nhìn hoàn cảnh liền kêu vang mấy tiếng.
Lúc nãy trên máy bay đồ ăn thật sự không hợp khẩu vị nên cô không muốn ăn chút nào, chỉ uống sữa chua và ăn trái cây lót dạ.
Giờ quả báo đến rồi, đúng là không có tiền hay đói bụng lắm!
Vân Tịch liền tìm trong túi xách, mong tên trộm đáng ghét ấy còn chừa lại cho cô vài đồng nhưng rất tiếc là không có.
Thời đại này ai lại dùng tiền mặt, người ta đã có cả ứng dụng thanh toán liên quốc gia rồi.
Chán nản quăng túi sách qua một bên, ngăn kéo phụ bị túi mĩ phẩm che lấp cũng có cơ hội ló dạng.
Mang tâm trạng không chắc chắn cô đưa tay kéo thử nó ra, hai tờ một trăm đô lấp lánh trong ngăn kéo nhỏ hẹp.
Cầm hai tờ tiền trên tay, xúc cảm nhẵn nhụi truyền đến là cô thoã mãn cười lớn một trận.
Bụng cô không chịu thua, phối hợp réo thêm vài tiếng.
Vừa đi đến máy đổi tiền trong sân bay, cô cứ suy nghĩ miên man không biết tiền này là từ lúc nào.
Nói thật là hôm nay cô mới biết là túi của cô cũng có ngăn kéo phụ, chắc chắn là không phải cô bỏ quên rồi.
Bỗng nhiên cô nhớ lại hôm trước lúc bay, lúc thu dọn hành lý Phùng Thiệu Sơn giúp cô để hộp đựng thuốc vào, còn nhét thêm hai tờ một trăm đô này.
Cô thắc mắc, ngơ ngác hỏi anh: “Anh nhét tiền vào đấy làm gì? Hơn nữa còn là đô Mỹ, em đi Nepan mà.”
Anh cười, nhẹ giọng nói với cô: “Lỡ như em muốn ăn vặt mà không có tiền thì sao? Cứ nhét vào đây, đến lúc cần còn có chứ.”
Cô lúc ấy còn nghĩ anh vẽ chuyện không đâu, không ngờ cuối cùng sự vẽ chuyện này lại giúp cô giữa cảnh khố rách áo ôm này.
Không lẽ bạn trai cô là tiên tri hay sao mà còn đoán được cô sẽ bị rạch túi, mất sạch tiền thế!
Vân Tịch ngây thơ vẫn không biết được bạn trai cô mới vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về.
Cái xác kia không phải là Vân Tịch!
Vân Bách và Phùng Thiệu Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng nhớ ra phải liên lạc với đoàn đi chung với cô, đáng lẽ việc này phải được làm ngay từ đầu nhưng cả hai người lại quên mất việc quan trọng này.
Bọn họ gặp được quản lý Chung và mấy người đi cùng Vân Tịch ở phòng chờ bay Pokhara.
Ông ta nhận ra Vân Bách nên nhanh chóng kể lại chuyện của Vân Tịch cho cả hai nghe.
“Cô Vân trước một hôm đã bay về trước chúng tôi.
Cô ấy nói là phải về để tạo bất ngờ gì đó, tôi cũng không dám hỏi đến.
Nhưng chắc là chuyện quan trọng lắm vì cô ấy không mua vé về trong nước được nên phải đặt vé bay về Thái Lan, rồi từ Thái Lan mua vé khác bay về.”
“Tôi lúc đó còn khuyên cô ấy ở lại để bay cùng chúng tôi nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, bọn tôi cũng không dám cản.”
“May mà cô ấy bay trước một hôm, đoàn bọn tôi có người bị đau bụng nên cũng ở lại.
Nếu không là cũng bỏ mạng trên chuyến bay kia rồi..”
Phùng Thiệu Sơn tính toán thời gian, lúc này chắc chắn Vân Tịch đã về tới Nam thành rồi.
Anh gọi điện về tiệm, Lưu Vũ và mọi người vẫn ở đây, không dám về nhà.
Từ lúc nghe được tin, ai nấy cũng dùng nước mắt rửa mặt mấy chập rồi.
Lưu Vũ nhanh chóng bắt máy, nghe đầu giây bên kia chính là Phùng Thiệu Sơn.
Anh ta hít sâu một hơi, không dám thở mạnh sợ bản thân lại bỏ qua tin quan trọng.
“Vân Tịch đã về tới chưa?”
“Hả? Cậu nói gì? Cậu có ổn không đấy?” Sợ bản thân nghe nhầm, anh ta vội vàng hỏi lại.
“Vân Tịch về đến Nam thành chưa?” Phùng Thiệu Sơn có chút bực, không kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi vừa rồi.
Quái lạ! Tên này rõ ràng là chạy đến tận Nepan tìm người, sao giờ lại hỏi anh như thế.
“Chưa! Không phải là cô ấy ở Nepan sao?”
“Nghe rõ những gì tôi sắp nói.
Cậu nhờ bạn bè, người thân quen ở Thái Lan nhanh chóng để ý và tìm kiếm xem Vân Tịch có còn ở Thái Lan không? Tôi nghi ngờ là cô ấy đang ở đấy.”
Lưu Vũ thở phào một hơi, tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống.
Từ chiều giờ Sở Tích và mọi người cứ như người ở trên mây khi biết tin của Vân Tịch.
Bây giờ biết cô ấy vẫn ổn chắc chắn mọi người sẽ không lo lắng nữa.
“Được rồi! Cậu yên tâm đi, tôi và mọi người sẽ giúp cậu.
Khi nào đến Thái Lan thì gọi cho tôi.”
“Được! Cảm ơn.” Đây là câu nói thật lòng của Phùng Thiệu Sơn, bạn bè cần nhất là những lúc khó khăn này.
Lưu Vũ là người anh em lâu năm nhất của anh, cả hai chả khác gì người trong nhà.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm kia, cũng đã lọt vào tai anh.
“Phùng Thiệu Sơn! Cậu khách sáo với ai thế hả? Tôi với cậu không cần phải nói cảm ơn, chỉ cần cậu cho tôi mượn xe chở Sở—”
Chưa để Lưu Vũ nói nhảm thêm câu nào, Phùng Thiệu Sơn đã nhanh chóng cúp máy.
Vân Bách và anh cùng lên máy bay, phía Thái Lan đã có người thu xếp.
Đến tận lúc máy bay cất cánh, Vân Bách vẫn còn nghĩ bản thân mình đang mơ.
“Phùng Thiệu Sơn, cậu không sợ chút nào sao?” Anh đây tâm trạng không giữ được bình tĩnh nổi, vậy mà cái tên này lại dửng dưng như không có chuyện gì.
“Không..”
Anh chỉ trả lời một câu đơn giản rồi lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời hoàng hôn rất đẹp, mây chiều cũng nhuốm màu nắng.
Anh không sợ, cõi lòng anh hiếm khi được yên ả thế này.
Có lẽ trái tim anh đã chết một lần khi nhận được di vật của cô rồi…
—
Vân Tịch đổi được tiền xong, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại đường dài cho Phùng Thiệu Sơn và Vân Bách nhưng không ai nghe.
Cô cũng thử gọi về nhà cũng không ai bắt máy.
Quái lạ! Không phải dì Trần lúc nào cũng ở nhà sao?
Mắt thấy bảo vệ sắp đuổi tới, cô quyết định đón một chiếc taxi vào trong thành phố.Trước mắt phải giải quyết được cái bụng đói này đã.
Cô tấp vào một quán bún thái ven đường, chỉ dám kêu tô nhỏ dù sao bây giờ cô cũng nghèo, không biết bao giờ mới liên lạc được với anh trai nữa.
Cô lang thang chợ đêm, trên tay cầm theo xâu thịt nướng và ly trà chanh.
Phía cuối khu chợ này là đường đua ô tô lớn nhất thành phố, có một đám đông đang tập trung tại đó.
Tiến gần đến, Vân Tịch thấy được dòng chữ trên băng rôn: Chung kết Đường đua băng lần thứ lV.
Thì ra là đêm chung kết đua xe, cô không hứng thú quay đầu rời đi nhưng đám đông che lấn có người va vào cô.
Ly trà chanh trên tay không yên phận thấm ướt cả chiếc áo trắng hoa hồng, cả nội y cũng lấp ló bên trong.
Vân Tịch chưa kịp tức giận, áo khoác của một người đã nhanh chóng che kín cảnh xuân.
Lăng Phong cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, cất giọng đầy từ tính hỏi cô.
“Không bị thương chứ?”
Vân Tịch nghi hoặc nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy được người trước mắt cô xúc động muốn khóc.
Cô nắm chặt lấy tay cậu, hai mắt long lanh chớp chớp.
“Jim à! Thì ra là cậu sao?”
Lăng Phong gật đầu, lặp lại câu hỏi lúc nãy bị Vân Tịch bỏ qua.
“Có bị thương không?”
“Không sao.
Ly trà chanh này sao làm khó được tôi chứ!” Nhận ra chiếc xe BMW trước mắt, Vân Tịch thắc mắc hỏi: “Cậu thắng vòng lại hết rồi sao? Mai sẽ tham gia chung kết hả?”
Cậu nhóc to xác trước mắt gật đầu rồi lại lắc đầu nhìn cô.
Mở miệng nói: “Hôm nay đã thi rồi.”
Ánh mắt cô vai phải huy chương bạc trên cổ Lăng Phong.
Ánh đèn ở khu chợ hắt vào làm nó lấp lánh trong bóng đêm.
Vân Tịch mỉm cười, bật ngón cái với cậu.
“Jim giỏi thật đó!”
Lỗ tai Lăng Phong đỏ hồng, miệng mấp máy: “Không..không xoa đầu sao?”
“Ha-Cậu lớn chừng này còn thích tớ xoa đầu sao?”
Cậu ta còn nghiêm túc gật đầu, làm Vân Tịch bật cười.
Nhón chân xoa đầu cho cậu như cách bản thân vẫn hay làm lúc trước.
Trong lòng cảm thán, lúc trước bất quá cậu chỉ cao hơn cô vài centimet, vậy mà giờ đây đã cao hơn hẳn một cái đầu thế này.
Xung quanh họ giờ đây không thiếu người đang quay lại cảnh tượng này.
Nam thần Lăng Phong lạnh lẽo khó gần của bọn họ vậy mà giờ lại cầu một cô gái xoa đầu.
Có người trái tim thiếu nữ đã tan nát, kẻ thì trong đầu đã lên chín lần chín câu chuyện về đôi trai gái trước mắt.
Vài người còn quay cảnh này đăng lên mạng.
Dựa vào sức nặng của cuộc thi, mấy đoạn clip này nhanh chóng lên xu hướng trong và ngoài nước.
Lưu Vũ và mọi người trong tiệm sửa xe cũng thấy được đoạn clip, Vân Tịch trong đoạn clip kia vui vẻ cười nói với tay đua trẻ cừ khôi chứ đâu như bọn họ chơi tàu lượn siêu tốc mấy hôm nay.
Cái cô Vân Tịch này đúng là có khả năng làm cho bọn người mạnh khỏe, trái tim vững vàng như bọn họ xém tí là nhồi máu cơ tim mà chết.
Không biết Phùng Thiệu Sơn làm sao mà chịu nổi nhỉ?
Vân Tịch theo Lăng Phong về khách sạn, may mắn là còn hộ chiếu nên cô mới checkin nhận phòng được.
Đương nhiên là Lăng Phong chi trả toàn bộ rồi, cô không có một xu dính túi sao mà ở đây được.
May mắn có cậu ta cưu mang, cô mới thoát khỏi cảnh đầu đường xó chợ như hiện tại.
Nhanh chóng tranh thủ tắm rửa, cái mùi cơ thể này chính cô còn ghét bỏ huống chi người xung quanh.
Vân Tịch chỉ ngủ được vài tiếng, sáng sớm hôm sau cô phải lên máy bay tư nhân của Lăng gia về lại Chiêm thành.
Trong lúc sấy tóc, cô mượn điện thoại của khách sạn gọi điện thoại về cho hai người và Vân gia nhưng vẫn như cũ, không ai bắt máy.
Vừa ăn sáng xong đã có người đến rước cô ra sân bay, Lăng Phong đã có mặt ở ngoài sân bay trước cô rồi.
Nếu không vì đợi cô chắc chắn cậu ta đã bay về Chiêm thành từ lâu.
Lần đầu tiên Vân Tịch lên một chuyến bay vắng người thế này, cả một chiếc máy bay to nhưng chỉ có vài người.
Ngồi xuống ghế bên cạnh Lăng Phong, dùng khuỷu tay huých người cậu ta một cái.
“Được quá nhờ! Sau này về, tớ cũng mua một chiếc.”
“Ngồi xuống, thắt dây an toàn vào.” Lăng Phong nhịn không được nhíu chặt mày nhìn Vân Tịch đang múa may tay chân phía trước.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng chưa yên tĩnh được bao lâu đã bắt đầu cựa quậy.
Hết ngó đông rồi lại nhìn tây, còn quay cả sang người giám hộ tạm thời của Lăng Phong mà hỏi.
“Chiếc này giá khoảng bao nhiêu?”
Bị điểm mặt gọi tên anh ta liền nói đại một con số mà bản thân anh ta cho là rất lớn.
Vân Tịch nghe xong chỉ gật gù, miệng thì lẩm bẩm nói: “Lúc về liền mua hai chiếc.
Một cho anh trai đi công tác.
Một cho mình và tình yêu đi du lịch.”
Mọi người ngồi gần đó âm thầm nuốt nước miếng, cô Vân có thể nào đừng nói việc mua máy bay riêng lại dễ dàng như ra chợ mua túi rau có được không?
—
Tác giả: Mình là Trúc Ngân đây!
Mình vẫn luôn kêu gọi mọi người góp ý truyện cho mình, để mình có cơ hội được viết ra một tác phẩm hay dành cho mọi người.
Đến nay mong muốn ấy vẫn vẹn nguyên như ngày đầu, được mọi người ủng hộ là một sự hạnh phúc vô cùng lớn đối với kẻ vừa chập chững bước đi như mình.
Mình vẫn cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện trong suốt thời gian qua, có người đi nhưng cũng có bạn đã đồng hành với mình từ rất lâu.
Mình đều trân trọng các bạn rất nhiều~
Mình chỉ mong nếu bản thân mình có viết sai hay tệ ở phần nào thì mọi người hãy góp ý ngay để mình có cơ hội sửa sai.
Còn nếu bạn thấy hay, đã đọc rất nhiều chương thì mình chỉ xin các bạn like chương và theo dõi truyện giúp mình.
Đó là điều ước nhỏ nhoi của mình, sau cùng vẫn cảm ơn các bạn rất nhiều ~.