Sáng hôm sau, Phùng Thiệu Sơn được y tá đưa đi làm kiểm tra lần cuối trước khi xuất viện.
Nhân lúc ấy, bà lão giường bên cạnh liền đưa cho Vân Tịch hai cái bao lì xì lớn.
Cô bất ngờ không thôi, cô chỉ tặng cho ông lão một bộ cờ vây không đáng bao nhiêu mà lại nhận được phong bao to thế này.
Bà lão không cho cô từ chối, đặt bao lì xì vào tay cô.
“Một cái là bà lì xì cho hai đứa, một cái coi như chúc mừng hai đứa có tin vui.”
Vân Tịch ngơ ngác nhìn bà, thắc mắc hỏi: “Tin vui gì thế ạ?”
“Đến lúc đó cháu tự khắc biết thôi.”
Cô còn đang định hỏi bà, Phùng Thiệu Sơn đã trở lại.
Anh tiến đến xách mấy chiếc túi ở trên giường, vui vẻ chào hỏi ông bà.
“Bọn con đi trước, ông sớm khoẻ ạ.”
Ông lão chậc chậc lưỡi, giọng không rõ vui buồn: “Lo mà học đánh cờ cho giỏi, đừng có để thua ta nữa.”
“Nhất định rồi! Đến lúc đó con sẽ thắng ông cho coi.”
Điện thoại anh kêu liên tục, xe anh gọi đã đến.
Cả hai nắm tay nhau, chúc ông bà năm mới vui vẻ và nhiều sức khỏe, sau ấy mới ra cửa.
Lên taxi, Vân Tịch dựa đầu vào vai anh, thân xe lắc lư làm cô có chút buồn ngủ.
Phùng Thiệu Sơn điều chỉnh tư thế để cô có thể ngủ ngon hơn, suốt đoạn đường đi tay anh lúc nào cũng vỗ về sau lưng cô.
Đến lúc cô tỉnh lại, bản thân đã nằm ở chiếc giường lớn mềm mại trong khách sạn.
Vừa vươn tay giãn người một cái đã thấy anh phục vụ đẹp trai mặc tạp dề, đứng ở cửa cười nhìn cô.
Cô thoã mãn, dùng giọng nói chỉ bản thân mình nghe được.
“Chỉ cần mở mắt ra là thấy được anh, mỹ mãn là đây chứ đâu”
Phùng Thiệu Sơn giúp cô vuốt thẳng mấy sợi tóc con nghịch ngợm, cười nói: “Em dậy rồi thì ra ăn mì, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Vân Tịch gật đầu đầu, vẫn còn mơ ngủ chưa tỉnh hẳn.
Anh giúp cô mang dép, còn xả sạch khăn lau mặt cho cô bằng nước ấm.
Nhìn anh tất bật chạy tới chạy lui, cô quyết định làm biếng tới cùng đưa tay đòi anh bế.
Phùng Thiệu Sơn cũng không ngại phiền, bồng cô ra bàn ăn, múc chén mì để trước mặt cô.
“Vẫn là để anh đút em nhé?”
Cô trở mặt, từ chối thẳng thừng: “Anh lo ăn đi, em muốn tự ăn.”
Anh gắp được vài đũa, ngước mắt nhìn cô đang cố gắng mở mắt chống lại cơn buồn ngủ.
Nhíu nhíu mày, lo lắng nói: “Thật là không cần anh giúp sao?”
Nhìn anh lúc này chả khác gì mẹ bỉm sữa, hết bồng cô rồi lại đến đút ăn.
Mà không hiểu sao sáng giờ cô cứ thấy buồn ngủ, lười đến độ không muốn động tay chân.
Hôm qua vẫn còn rất tốt mà, sáng nay uống thuốc xong mới bị, chả hiểu là bị sao nữa.
Vất vả lắm Vân Tịch mới ăn xong chén mì, cô lấy thuốc ra chuẩn bị uống thì phát hiện ra bản thân lúc sáng đã uống nhầm thuốc của Phùng Thiệu Sơn.
May mà, bác sĩ chỉ kê thuốc bổ và thuốc an thần nhẹ, nên làm cho cô cứ buồn ngủ, cả người không có chút sức nào.
Cốc nước ấm được anh đặt trước mặt, đưa tay kiểm tra nhiệt độ cho cô, đảm bảo không sốt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em muốn ngủ tiếp không?”
“Hôm qua đã nói là sẽ đi xem đua xe mà.
Em không sao đâu.”
“Không coi được cũng không sao, chủ yếu là muốn cùng ở em.
Em muốn ngủ thì anh ôm em ngủ.”
Thật ra giữ cô lại chỉ là một phần thôi, anh muốn ở cùng với cô nhiều hơn.
Chuyện hôm ấy như một lời cảnh tỉnh, anh có thể bảo vệ cô khỏi núi đao biển lửa nhưng trước bàn tay số phận anh cũng phải chịu thua.
Phải rước cô về nhà, tốt nhất là luôn đặt cô ở trước mắt thì mới an tâm.
Cố gắng lắc đầu đầu từ chối lời đề nghị hấp dẫn này của Phùng Thiệu Sơn, dù sao cũng đã đến đây rồi ở lỳ trong phòng sao mà được.
“Không được! Em có vé VIP đây rồi, phải đi xem thôi.”
Anh bị thái độ quyết tâm đòi đi nhưng hai mi mắt cứ muốn vào nhau của cô làm cho dở khóc dở cười.
“Được rồi! Em vào rửa mặt đi, anh chuẩn bị vài thứ rồi mình xuất phát.”
Phùng Thiệu Sơn chiều theo ý cô, trước khi ra khỏi cửa còn đem theo cả chăn mỏng.
Cả hai xuất phát đến trường đua, tuy trễ giờ khai mạc nhưng vẫn kịp lúc bắt đầu xe các tuyển thủ thi đấu.
Băng rôn, biểu ngữ treo khắp nơi.
Những lá cờ đầy màu sắc đại diện cho các đội khác nhau, tổng cộng có 18 đội đăng kí tham gia.
Đây cũng được xem như giải đua lớn, quy tụ không ít các nhân tài tốc độ từ khắp các mọi nơi.
Khán đài lúc này đang rực lửa hơn bao giờ hết, đâu đâu cũng toàn là tiếng động cơ của các chiếc xe đua và tiếng reo hò của các cổ động viên.
Hai người được trợ lý của Lăng gia dẫn vào chổ ngồi.
Không hổ danh là vé VIP, hành ghế này không chỉ xem được rõ ràng trận đấu mà còn có thể tương tác với các tuyển thủ dễ dàng hơn.
Lăng Phong đã trông thấy Vân Tịch từ xa, nhanh chóng chạy gần khu vực khán đài.
Các cô gái nhỏ thấy nam thần chạy về phía này, hô hào càng hưng phấn hơn.
“Chồng ơi! Em ở đây!”
“Lăng Phong nhìn mẹ một cái đi con.”
“…”
Nội lực của các cô gái nhỏ này đúng là rất mạnh mẽ, Vân Tịch đảm bảo chắc chắn là bên khán đài bên kia cũng có thể nghe được.
Lần đầu tiên cô biết một người có thể kiêm nhiều vai vế như thế, hết làm baba của cô này, lại đến làm con trai của người khác.
Xem ra cậu ta rất được lòng người hâm mộ đấy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng nai tơ kia xem.
Xứng đáng bị các cô nương ở đây đè ra làm nhục!
Phùng Thiệu Sơn thừa biết hai vé VIP của cô là từ đâu ra, ngoài những người có máu mặt và địa vị cao ở Chiêm thành thì chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp mới dễ dàng có được vé.
Anh xin thề với trời là bản thân không có bất cứ hiểu lầm gì với cô và Lăng Phong cả nhưng cái biểu hiện gian tà xen lẫn bí hiểm của cô làm người ta không thể không hiểu lầm.
Anh giả bộ ho khan vài tiếng nhằm thu hút sự chú ý của Vân Tịch, cô lúc đầu cũng không chú ý lắm nhưng từng đợt ho cứ truyền đến làm cô phải quay sang tìm kiếm xem ai lại có thể ho nhiều như thế.
Không phải là bị COVID đấy chứ?
Cô nhanh chóng phát hiện ra Phùng Thiệu Sơn ho khan nhiều đến mức mặt mày đỏ bừng cả lên, lo lắng hỏi: “Anh bị sao đấy? Anh khó chịu sao? Em đưa anh về trước nhé?”
Anh giả bộ ho nhiều quá đến lúc ho thật thì không kiềm lại được, lắc lắc đầu ra hiệu với cô.
Đợi trận ho này qua đi, mới từ từ nói: “Anh không sao đâu, hơi khô cổ chút thôi.”
Làm sao anh có thể nói cho cô biết bản thân anh đang làm màu để thu hút sự chú ý của cô, khi cô cứ dùng ánh mắt ấy nhìn người đàn ông khác chứ.
Ông lão giường bên cũng đã nói rồi: “Đàn ông phải rộng lượng, bao dung…”
Vân Tịch thấy anh vẫn ổn chỉ là giọng nói hơi khàn, liền đưa tay lấy khăn choàng cổ của mình cùng choàng qua cổ của anh.
Lấy bình giữ nhiệt mà anh đã chuẩn bị từ trước ra, rót cho anh một cốc.
Trong khi đợi trà nguội, cô lục từ trong túi ra một viên kẹo ngậm, cô bóc vỏ kẹo cho vào miệng anh.
“Nói aaa đi.”
Phùng Thiệu Sơn bật cười, chiều theo cô hé miệng chờ kẹo.
Vân Tịch cẩn thận bỏ kẹo vào miệng anh, tránh tiếp xúc hết mức có thể, ai có mà ngờ tên này lại vươn lưỡi liếm đầu ngón tay của cô một cái.
Cô bị giật mình, xém tí thả luôn viên kẹo xuống cổ họng anh.
Rút tay ra, cô điên cuồng lau vào áo sơ mi trắng mới tinh của anh, làm cho nơi ấy nhanh chóng trở nên xuyên thấu.
“Phùng Thiệu Sơn! Anh lại giở trò quỷ gì nữa.” Câu này là cô phải nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng anh.
Anh không biết xấu hổ, mặt dày cúi đầu thì thầm to nhỏ vào tai cô: “Anh đâu nhìn thấy được.
Có điều em yên tâm đi, ngón tay em thơm lắm, là mùi đào.”
Lúc anh nói, hơi thở mạnh mẽ đầy tính xâm lược của anh cứ như muốn lấn áp cả người cô.
Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, không sờ vào cũng biết gò má của cô chắc chắn là đang nóng bừng lên cho xem.
Trận đấu trước mắt không thèm phê bình lấy một câu, ở đó mà đoán mùi trên tay cô.
Mũi tên này cũng tinh thật, mùi đào chả phải là mùi kem dưỡng da tay cô đang dùng sao?
Rốt cuộc cả hai cũng không xem hết được trận đấu, lúc xem đến trận thứ tư Phùng Thiệu Sơn nhận được điện thoại, Vân Tịch cũng theo anh ra ngoài.
Anh thấy cô đi ra cùng cũng không bất ngờ, dù sao bọn họ cũng không thích xem xe đua.
Cả hai nắm tay nhau đi dạo theo con đường mòn phía sau trường đua, đi một hồi liền thấy trước mắt là một sân bóng rổ.
Hôm nay không phải cuối tuần nên trên sân chỉ có vài trái bóng lăn lóc, một bóng người cũng đào không ra.
Cô nhặt bóng trên sân dùng sức ném bừa, kết quả là bóng bật bảng lại văng ra ngoài xém tí còn va vào đầu.
Đôi tay dài của Phùng Thiệu Sơn chụp lấy quả bóng, đưa nó trở về rổ một bằng một cú ném đẹp mắt.
Mặt trời lên cao, những tia nắng ban trưa làm chiếc áo sơ mi anh đang mang như phát sáng.
Vân Tịch như nhìn thấy bóng dáng của cậu nhóc khi xưa, cũng chính là mối tình đầu của cô.
Khi ấy cũng vào buổi trưa thế này, Vân Bách lén dắt tay cô ra ngoài chơi.
Anh đưa cô đến sân bóng rổ tụ tập với đám bạn của anh, mấy đứa nhóc mười bốn tuổi tranh nhau quả bóng trên sân.
Trong số họ anh trai của cô là nổi bật nhất, anh vừa cao hơn, nhan sắc cũng bỏ xa bọn họ.
Kĩ thuật của anh cũng tốt hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều, đối với cô bé Vân Tịch khi ấy anh trai chả khác gì thần tượng.
Giữa lúc bọn họ đang nghỉ giữa hiệp, có hai cậu nhóc cũng vào chơi cùng.
Lúc đầu Vân Tịch nhỏ cũng không để ý lắm đâu, đến khi trong sân có một người mặc áo đỏ điên cuồng tranh điểm với anh trai cô mới nhận ra.
Người nọ, bóng dáng thon dài, cơ bắp trên tay cũng rõ ràng hơn, lúc chạy làn áo nhấp nhô cả cơ bụng cũng lấp ló.
Khuôn mặt đầy soái khí của cậu bé đó, chân mày kiếm, sóng mũi cao thẳng và cả lúm đồng tiền trên má cũng đặc biệt đẹp hơn người khác.
Vân Bách điên cuồng mất điểm, tâm trạng bực bội bỏ ra ngoài uống nước thì thấy em gái mặt mày đỏ ửng, còn tủm tỉm cười.
“Sao má lại đỏ thế này?”
Vân Tịch nhỏ chột dạ không dám nhìn thẳng vào anh, đưa tay giả vở quơ quơ trước mắt, nói với anh trai: “Tại trời nóng quá!”
Anh nghi hoặc nhìn em gái, nhưng cũng không để ý nhiều.
Để lại một câu vào bóng râm ngồi, rồi lại chạy đi.
Kết quả thua vẫn không tránh khỏi, Vân Bách tức giận vừa thi đấu xong đã vội kéo em gái rời đi.
Cô cố gắng quay lại nhìn vào cậu nhóc ấy, nhưng cũng chỉ nhìn thấy màu áo bóng rổ đỏ rực và số 14 trên áo anh.
Sau trận đấu hôm ấy, Vân Tịch nhỏ có theo đuôi Vân Bách mấy lần đến sân bóng cũng không gặp lại được số 14 ấy nữa.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Phùng Thiệu Sơn ném mấy trái bóng, quay trở lại đã thấy Vân Tịch chui vào băng ghế dự bị tránh nóng.
Anh tiến đến ngồi xuống cạnh cô, giọng nói đầy từ tính của anh vang lên.
“Thấy anh ném bóng thế nào? Có đẹp trai không?”
Vân Tịch gật đầu rồi lại lắc đầu, “Đẹp thì cũng có đẹp nhưng không phải là đẹp nhất!”
“Vậy ai mới ném đẹp nhất?”
“Mối tình đầu của em!”
Mấy chữ đơn giản ấy như kim đâm vào lòng anh, không đau nhưng cũng chả dễ chịu chút nào.
Phùng Thiệu Sơn khựng lại vài giây, khuôn mặt vẫn cười như cũ nhưng giọng nói có chút kiềm chế: “Cậu ta không những đua xe giỏi, ngay cả bóng rổ cũng chơi giỏi sao?”
“Anh nói gì vậy chứ? Liên quan gì đến đua xe ở đây.”
Anh giận đến mức không thèm nhìn mặt cô, xoay mặt sang hướng khác.
“Thì…Lăng Phong đó!”
Vân Tịch thấy biểu cảm này của anh dở khóc dở cười nói: “Ai nói mối tình đầu của em là Lăng Phong chứ!”
“Vậy chứ là ai?”
Tên này vậy mà cũng biết ăn giấm, cô còn chưa thèm ghen với mấy bóng hồng xung quanh anh đâu, đừng hòng cô nói cho anh biết.
“Em không nói!”
“Nói cho anh biết đi, anh hứa chỉ nghe rồi quên ngay thôi.” Phải nói thì anh mới biết đường ng xem bản thân còn thua hắn điểm nào để còn tính nữa chứ.
“Em không nói cho anh biết đâu!”
“Năn nỉ em nói cho anh biết đi mà!”
“Phùng Thiệu Sơn! Anh đừng có dựa người hết vào em, em không nói đâu!” Cô đảm bảo tên này mà biết được chuyện đó, chắc chắn ngay cả đứa bé mười bốn tuổi không biết tên anh cũng không tha, nhất định sẽ ghen cho tới cùng.
Chàng trai đuổi theo cô gái để hỏi cho bằng được, vậy mà hết lần này đến lần khác cô gái vẫn không nói cho anh nghe.
Thế nhưng, bọn họ đâu biết rằng trong ngăn tủ ở phòng bà ngoại Phùng có một cuốn album cũ đã ngả màu, lưu giữ lại toàn bộ hình ảnh của Phùng Thiệu Sơn từ bé cho đến lúc trưởng thành.
Trong số ấy chính là tấm ảnh khi xưa anh chơi bóng rổ cùng với Lưu Vũ, nếu có Vân Tịch ở đây cô sẽ nhận ra mối tình đầu của mình cũng có mặt trong tấm ảnh.
….
Sau khi ăn trưa xong, Phùng Thiệu Sơn với thái độ đầy mờ ám đưa Vân Tịch đến một nơi.
Bọn họ băng qua khu chợ đồ cổ tấp nập, rẽ vào một con hẻm ở góc khuất không ai để ý đến.
Lại rẽ trái thêm một lần nữa, bọn họ dừng chân trước một cánh cửa gỗ nhuốm màu thời gian.
Tấm bảng gỗ đề tên cũng đã bạc màu, chữ viết cũng không còn rõ nữa.
Cánh cửa cũ này vậy mà còn được lắp cả khoá tự động, bọn họ chỉ mới dừng chân được vài giây cánh cửa như cảm nhận được, “tách” một cái mở ra.
Vân Tịch mang theo lòng tò mò theo bước anh vào trong.
Càng đi vào sâu cô mới biết nơi đây không gian cũng được chia rất rõ ràng, ngoài sân thôi mà cũng đã có rất nhiều kiểu trang trí khác nhau.
Căn nhà bên trong cũng được bố trí khác biệt, mỗi một không gian nội thất cũng rất khác nhau.
Một người đàn ông tóc cạo trọc, trên cổ còn treo máy ảnh tiến về phía họ.
Anh ta nhìn Vân Tịch từ trên xuống dưới, ánh mắt đánh giá của anh ta làm cô có chút khó chịu, vô thức nép sau lưng Phùng Thiệu Sơn.
“A Đại! Tốt nhất là cậu nên thu mắt chó của cậu lại.
Đừng hù doạ bạn gái của tôi!”
Người tên A Đại này cũng không tức giận, còn cười nói: “Lần này mắt của cậu coi bộ tốt hơn nhiều rồi, không như cô gái lần trước.”
Tuy anh ta không nói rõ ràng nhưng Vân Tịch có thể đoán được người mà anh nói đến chính là Tần Vy.
Xem ra Phùng Thiệu Sơn và người tên A Đại cũng thân nhau lắm nhỉ?
“Chào cô, tôi là A Đại, mọi người hay gọi tôi là A Đại toàn năng!”
Vân Tịch rụt rè đưa tay ra bắt lấy tay anh ta, nhẹ giọng nói: “Chào anh, tôi là Vân Tịch.”
“Cô là cô chủ tiệm hoa mà Lưu Vũ hay nói đến phải không?”
Phùng Thiệu Sơn giới thiệu đơn giản với cô, A Đại, Lưu Vũ và anh là bạn chơi với nhau từ hồi học sơ trung.
Do nghề nghiệp của A Đại nên anh ta đi khắp nơi không ở cố định nên cô sẽ không gặp được.
Lúc này Vân Tịch mới thả lỏng hơn, không còn căng thẳng như lúc nãy.
“Là tôi.”
“Sắp tới tôi có một buổi chụp với hoa của JL, muốn mượn tiệm của cô chụp có được không?”
JL là nhãn hàng nổi tiếng đắt đỏ dành cho giới thượng lưu, cả tủ đồ của cô chỉ có mỗi hai cái chân váy của hãng.
Một phần cũng vì thiết kế của họ thiên về nhẹ nhàng, thanh lịch chủ đạo vẫn là hoạ tiết trơn còn sở thích của Vân Tịch là hoa cỏ lá cây nên không sở hữu quá nhiều.
Cô nhớ lại anh ta đã giới thiệu bản thân là A Đại toàn năng, A Đại toàn năng sao?
Hai mắt cô mở lớn, niềm vui và bất ngờ phủ đầy trên mặt.
Giọng nói xen lẫn vui sướng, hào hứng hỏi: “Anh là bậc thầy phù phép đúng chứ?”
“Tôi thích cái tên A Đại toàn năng hơn.”
Mọi người có thể không biết A Đại là ai nhưng cái tên bậc thầy phù phép nhất định ai cũng đã nghe qua.
Trong cộng đồng làm đẹp, ai cũng muốn được A Đại chụp hình cho vì kĩ thuật chụp ảnh của anh cao siêu đến mức dù có chụp cái thùng rác đi chăng nữa thì nó cũng là cái thùng rác đẹp nhất mà bạn không thể nào quên.
Nhưng anh ta chỉ chuyên chụp cho minh tinh và hoa hậu, người bình thường thì phải xem anh ta có hứng thú với bạn hay không.
Phùng Thiệu Sơn thật sự là người vô hình ở đây, trong vòng chưa đầy 12 tiếng đồng hồ bạn gái của anh đã dùng ánh mắt và giọng nói đầy thích thú để nói về ba người đàn ông khác nhau.
Số phận thật trêu ngươi, trong số ấy không hề có bóng dáng của anh.
Thùng giấm to trong lòng đã bốc cháy dữ dội, anh bắt lấy cánh tay cô kéo vào một căn phòng trang trí kiểu hoàng gia gần đấy.
Anh đè cô vào tường, hai cánh tay hữu lực vây lấy cô trong lòng, lồng ngực anh phập phồng lên xuống vì tức giận.
Vân Tịch còn chưa hiểu mô tê gì, còn háo hức nói với anh.
“A Đại sẽ chụp hình cho chúng ta sao?” Cô chưa để anh trả lời đã vòng tay ra sau cổ, nhón chân hôn lên má anh một cái.
“Em vui lắm đó, tình yêu à~”
Nụ hôn không an ủi được anh, còn làm tăng thêm ham muốn chiếm lấy cô.
Môi lưỡi hai người triền miên không dứt, cái lưỡi bá đạo của anh điên cuồng đảo khắp khoang miệng của cô gái nhỏ.
Ánh mắt thâm tình của anh giờ đây đã nhuốm màu dục vọng.
Cánh tay ôm chặt lấy eo cô như muốn khảm vào cơ thể anh, bàn tay không an phận với vào trong vạt áo sơ mi mỏng tang của Vân Tịch, mân mê từ vòng eo nhỏ tinh tế đến khi bàn tay đụng phải gọng áo ngực cũng không dừng lại.
Lý trí tan rã vì động tình của cô đã trở lại kịp lúc, muốn đẩy anh ra nhưng không đủ sức.
Hết cách cô đành cắn mạnh vào môi anh một cái, bàn chân nhỏ cũng tặng cho chân anh một đạp.
Không biết làm sao để anh tỉnh táo lại, cô gấp đến độ nước mắt quanh tròng.
Giọt nước mắt lăn từ má, đến giữa răng môi hai người.
Phùng Thiệu Sơn như cảm nhận được nước mắt cô nhanh chóng thanh tỉnh lại.
Anh vùi đầu vào hõm vai cô, hít sâu mấy hơi cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể.
“Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh.”
Vân Tịch không đáp lời, chỉ có tiếng nức nở lâu lâu truyền vào tai anh.
Sự hối hận lan tràn toàn thân anh, tuy anh nhiều lần lưu manh trêu chọc nhưng không có lần nào vượt quá giới hạn như thế.
Anh biết cô còn khúc mắt nên không bao giờ nhắc đến chuyện này, chắc chắn đã làm cô sợ.
Hai mắt cô đỏ bừng nhìn anh, cánh môi cũng bị anh mút đến sưng cả lên.
Phùng Thiệu Sơn cầm lấy tay cô, giáng mạnh một bạt tai lên má anh.
Cú đánh này đến mức lòng bàn tay của cô cũng đau rát.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức lúc Vân Tịch tỉnh táo lại gò má của anh đã hơi sưng lên.
“Vân Tịch! Em đánh anh, mắng chửi anh cũng được, chỉ mong em đừng mặc kệ anh, đừng bỏ rơi anh có được không?”
“Rốt cuộc là anh phát điên cái gì vậy?”
Vân Tịch thực sự sợ nhưng không phải là sợ anh sẽ làm gì cô, hai người yêu nhau chuyện đó cũng là sớm muộn sẽ xảy ra.
Cô không phải là tu sĩ, ánh lại càng không nên việc anh động tình cũng là lẽ đương nhiên.
Thứ mà cô sợ chính là anh bị dục vọng làm mờ mắt, sẽ anh sẽ làm bậy ngay tại đây.
Phùng Thiệu Sơn thấy cô có vẻ không bài xích với mình nữa, liền tiến đến ôm cô vào lòng.
Cô thấy anh như thế, sợ anh sẽ phát điên lần nữa định đưa tay đẩy anh ra nhưng giọng nói khàn khàn của anh đã cất lên.
“Anh chỉ muốn ôm em thôi.
Em đừng sợ.” Cằm anh đặt trên tóc cô, tham lam hít sâu một hơi.
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng thêm lần nữa.
“Anh ghen tị, anh ghen tị đến phát điên khi em khen người đàn ông khác ngoài anh.”
“Anh sợ phải nhìn thấy ánh mắt trìu mến hay ngưỡng mộ của em khi nhìn bọn họ.”
“Những thứ ấy làm anh phát điên lên.
Vân Tịch, với anh em quý giá đến mức anh chỉ muốn giấu em cho riêng mình.”
—
Tác giả: Đố mấy bà mối tình đầu của Vân Tịch là ai?
Chuyên mục mỗi tuần đầu xuất hiện đã đến rồi đây, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện suốt một tuần không mấy năng suất vừa qua.
Tại đây vinh dự nêu bật hai cái tên: Trúc Ly và một bạn bí ẩn Anonymous.
Cảm ơn hai người đã ủng hộ sôi nổi nhé ~.