*Chương này có chứa nội dung xôi hơi nhiều thịt (18+), nên những bạn nhỏ hãy cân nhắc trước khi đọc.
Tác giả đã cảnh cáo trước, không thích có thể bỏ chương chứ đừng báo cáo ạ ~
—
Bọn cô dây dưa với một lúc lâu mới rời khỏi căn phòng ấy, ai nhìn vào cũng sẽ biết răng môi bọn họ mới trải qua một trận va chạm kịch liệt.
A Đại đang nói gì đó với nhân viên phụ trách phục trang, thấy cả hai đi tới liền nhướng mày, đắc ý nhìn Phùng Thiệu Sơn một cái.
“Đưa cô gái này đi trang điểm và làm tóc trước đi.”
“Vâng ạ!” Cô gái làm động tác mời với Vân Tịch, dịu dàng nói: “Mời cô đi với tôi.”
Bóng dáng cả hai vừa khuất sau cánh cửa, A Đại đã lao đến kẹp cổ Phùng Thiệu Sơn, lắm mồm hỏi: “Hai người đi đâu lâu thế? Cậu làm gì cô bé ấy rồi?”
Một cái liếc mắt cũng không cho anh ta, mắt Phùng Thiệu Sơn giờ đây đã dính chặt vào những bộ sườn xám đang được treo ngay ngắn kia.
Anh tỉ mỉ chọn lựa từng bộ một, từ chất vải đến hoa văn, trên hết vẫn là những chiếc có xẻ tà bên trái.
Nhân viên phục trang ngỏ ý muốn giúp, lại bị anh từ chối.
“Để tôi.”
Anh nhanh chóng chọn được cho cô hai bộ đều là kiểu cũ có tay.
Một bộ màu kem có áo khoác nhìn đúng chuẩn tiểu thư khuê các.
Bộ còn lại màu xanh xanh lá mạ, có điểm thêm vài bông hoa nhỏ trông có vẻ trong sáng hơn.
A Đại sau khi dặn dò nhân viên và điều chỉnh ánh sáng xong, khi trở lại đã thấy Phùng Thiệu Sơn đưa hai bộ sườn xám cho nhân viên của anh đem đi ủi.
Chơi thân với nhau từ rất lâu, ngay cả lúc quen biết Tần Vy cũng không thấy cậu ta tận tâm thế này.
Lúc nãy cô nhóc khi chỉ cười nói với anh có vài câu thôi mà tên này đã kiềm chế không được, “hành hạ” con gái nhà người ta rồi.
“Quần áo của cậu có hơi đặc biệt, đang được ủi trong kia.
Lúc nào xong sẽ đưa cho cậu đi thay.”
Anh nhíu mày, giọng nói không lộ rõ vui buồn, nửa tin nửa ngờ nói: “Có hợp với tôi yêu cầu không đấy?”
“Cậu muốn chụp kiểu dân quốc đúng chứ.
Bộ đồ của cậu chỉ cần mặc vào là người ta biết ngay ở thời nào rồi, nên không cần lo.”
Ở phía này, Vân Tịch đang nhận được cơn mưa lời khen từ các chuyên viên trang điểm.
Bọn họ hết chạm chỗ này, rồi lại sờ chỗ khác.
Bàn tay họ ngao du khắp nơi trên mặt cô để sờ nắn xem có tí “nhân tạo” nào không.
Nhưng phải làm cho họ thất vọng rồi, cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt này là mỹ nhân hàng thật, giá cũng thật nốt.
Chuyên viên trang điểm ít khi nói chuyện cũng phải mở miệng, chân thành khen cô một câu: “Khuôn mặt của em sinh ra là để chụp tạo hình dân quốc.”
Chị gái đang giúp Vân Tịch làm tóc cũng gật đầu đồng tình nói: “Chị đã làm tóc cho nhiều minh tinh, vẫn chưa thấy mái tóc nào vừa dày vừa chắc khoẻ như của em.”
“Tiểu tỷ tỷ! Cho xin bí quyết chăm sóc với!”
Vân Tịch nhìn các cô gái đang vây quanh mình có chút ngượng ngùng, thật ra tóc cô đã từng bị cạo trọc nên khi mọc lại thật sự là chắc khoẻ và đẹp hơn rất nhiều.
Bây giờ cô mà nói với họ là hãy cạo đầu đi thì cũng vô duyên nhỉ?
Nhân viên phục trang mang hai bộ sườn xám đã được là phẳng vào trong phòng.
Khuôn mặt hóng hớt không giấu được vẻ nhiều chuyện, hào hứng kể lại với mọi người trong phòng.
“Mấy cô đã gặp soái ca ấy chưa?”
Chuyên viên trang điểm không để tâm, tay vẫn múa may trên khuôn mặt mềm mại trắng nõn như trứng gà mới bóc của Vân Tịch, trong giọng nói có chút hững hờ.
“Không biết là soái ca nào được chụp hình chung với cô bé này.
Tôi chỉ ghen tị với anh ta thôi.”
Chị ta là người lớn tuổi, được đích thân A Đại mời về làm việc nên cũng có chút tiếng nói.
Hơn nữa, với makeup chỉ quan trọng thần thái và khí chất, nếu không có cốt cách từ trước thì có làm gì cũng không thể nào che được.
Trong mắt chị ta, Vân Tịch là cô bé hiếm hoi có thể thách thức tay nghề, mọi sự chú ý của chị đều đổ dồn về cô.
Cô gái mang đồ vào cũng đã quen với cảnh này, chỉ hơi bỉu môi một chút liền xoay sang nói chuyện với người khác.
“Lát nữa cô gặp anh ấy sẽ thích đến nhảy cẫng lên cho xem.”
“Có phải hơi quá không?” Dù sao bọn họ cũng làm việc và tiếp xúc với rất nhiều nghệ sỹ và minh tinh nổi tiếng, câu này thật ra cũng không đáng tin lắm.
“Cô nhớ Mạc Hạo Lương không?” Đợi cô gái kia gật đầu, cô ấy mới nói tiếp.
“Anh chàng này còn “man” hơn rất nhiều, mặt đẹp, cơ thể hoàn hảo, khí chất cũng hơn người rất nhiều.
Nhưng…”
Sự tò mò của cô gái nhỏ đã dâng lên tới tận điểm làm sao chịu nổi sự lập lờ này, gấp gáp hỏi: “Có gì thì cô mau nói cho rõ ràng, mập mờ thế làm gì chứ?”
Cô gái phục trang như có như không liếc mắt nhìn sang Vân Tịch, thấy cô không để ý mới hạ giọng thì thầm vào tai cô gái kế bên.
“Nhưng mà người ta có bạn gái rồi, là người đang trang điểm ở kia kìa.”
“Có bạn gái thì sao chứ? Chúng ta chỉ ngắm thôi, có phải là tranh giành gì với cô ấy đâu mà lo.”
Hai cô gái kia chụm đầu lại, nói chuyện quên mất cả thời gian, bộ dạng bà tám này chả khác khi Vân Tịch và Sở Tích khi ở cạnh nhau.
Sau khi trang điểm và làm tóc, Vân Tịch đã rất ra dáng các mỹ nhân thời xưa rồi.
Chuyên viên trang điểm cố tình nhấn nhá vào đôi môi căng mọng quyến rũ, chấm thêm nốt ruồi nơi đuôi mắt càng tăng thêm vẻ mị hoặc nhưng không kém phần ngọt ngào của cô gái nhỏ.
Chuyên viên trang điểm, còn chỉnh thêm lại một chút, đến khi hài lòng mới kêu người đưa cô đi thay quần áo.
Phùng Thiệu Sơn lúc nào cũng thừa sự kiên nhẫn với cô, trong lúc chờ đợi anh vẫn nghiêm túc chọn giày phù hợp với hai bộ sườn xám kia nhưng vẫn phải mềm mại để cô không bị đau.
Chỉ có mình A Đại là gấp đến độ, liên tục đi tới đi lui trong phim trường.
Mỗi khi nhận chụp những phong cách mới, anh ta thường trở nên nóng lòng muốn mau mau nhìn thấy thành phẩm.
Nếu không phải e ngại tên đàn ông đang thong thả chọn giày kia, chắc chắn anh ta đã lớn tiếng hối thúc.
Cuối cùng phòng thay đồ cũng có động tĩnh, nhưng chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng hô hào rồi lại im bặt.
Lúc A Đại không kiểm lòng được định đưa tay đẩy cửa thì cánh cửa đã được ai đó đẩy ra từ bên trong.
Phùng Thiệu Sơn nghe được động tĩnh cũng ngước mắt nhìn về hướng ấy, trước mắt ai giờ đây là một cảnh sắc không thể nào quên.
Bộ sườn xám được cắt may vừa người, ôm trọn thân hình lả lướt của Vân Tịch.
Bộ ngực đẫy đà, vòng eo nhỏ nhắn, cùng với bờ mông vểnh cao ngất của cô đều được phác họa rõ nét sau lớp vải.
Đường xẻ tà cao tận đùi non làm bại lộ đôi chân như bạch ngọc thượng hạng.
Chân của cô thật sự rất đẹp, chỉ vì vết sẹo kia nên cô thường mặc quần hoặc chân váy dài để che đi, bây giờ càng câu dẫn người ta.
Nếu nói là lột xác thành con người khác cũng không sai, cô như hiện thân của một tiểu thư danh giá quyền quý, không thiếu đàn ông muốn quỳ dưới chân cô.
A Đại phấn khích, vui vẻ nói: “Tạo hình này thật sự rất hợp với cô, cô có suy nghĩ một chút về việc muốn xuất đạo không?”
“A Đại quá khen rồi, tôi muốn làm một người bình thường hơn.”
Anh ta nghe Vân Tịch nói thế cũng không mất hứng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cô bước từng bước, từng bước về phía Phùng Thiệu Sơn.
Nhìn bộ dạng trầm tĩnh không chút kinh hỉ nào của anh, thật sự là có chút thất vọng.
Khi nãy, thay đồ xong bản thân cô ngắm mình còn mê muội không nỡ rời đi.
Vậy mà tên này ngay cả một biểu cảm dư thừa cũng không cho cô, vậy là không thích sao?
Đến lúc cô dừng lại trước mặt anh, anh cũng chỉ liếc mắt một cái rồi lại rời đi.
Một tay anh nắm tay cô, một tay cầm theo đôi giày vừa mới chọn đi về phía cây đàn piano ở trước cửa sổ.
Phùng Thiệu Sơn để cô ngồi trên ghế, còn bản thân anh lại quỳ xuống, tháo đôi giày thể thao trên chân cô.
Bàn chân ngọc mềm mại của cô được anh đặt lên chiếc quần âu mới tinh.
Không chút biểu cảm, mang giày vào cho cô.
Khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông được bảo trì rất hoàn hảo, mỹ nhân trước mắt cũng không làm anh dao động chút nào.
Ngược lại với anh, tiểu mỹ nhân kia lại dùng ánh mắt câu hồn khoá chặt anh, từng cử chỉ nhỏ của cô đều toát ra nét phong tình.
A Đại cầm máy ảnh trước ngực lên, nhanh chóng bắt được khoảng khắc này.
Mọi người xung quanh ai nấy cũng xì xào bàn tán không ngừng về hai người.
“Tôi nói đâu có sai, cô nhìn anh ta đến mức chảy cả nước miếng kìa!”
“Cô đừng có vu oan cho tỗi, ai chảy nước miếng chứ?” Mạnh miệng là thế nhưng cô ta vẫn đưa tay kiểm tra khoé miệng.
Chuyên gia trang điểm hiếm khi đồng tình với bọn họ, hai người chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng đã có vô số ảnh đẹp rồi.
Thêm kĩ thuật chụp ảnh của A Đại và trình độ chuyên nghiệp của chị ta, đảm bảo sẽ nhanh chóng giúp tạo hình mới này được nâng tầm hơn.
Không biết anh ta đào đâu ra hai người có khí chất và giá trị nhan sắc cao thế này?
Tổ phục trang đến thông báo với A Đại là trang phục của Phùng Thiệu Sơn đã được chuẩn bị xong.
Anh ta tiếc nuối thở dài mấy cái, anh ta còn định chụp thêm một vài bức nữa.
Nghĩ thử xem, nếu dùng cà vạt che đi đôi mắt của cậu ta, rót thêm một chút rượu vang đỏ lên áo sơ mi trắng muốt.
Lồng ngực cường tráng thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo thấm đẫm rượu đỏ, khỏi phải nói khung cảnh đó kinh diễm biết bao.
Nhất định không được để lỡ cơ hội, anh ta không dám nói trực tiếp với Phùng Thiệu Sơn, nhưng cô gái kia nói chắc chắn sẽ cậu ta sẽ nghe.
Nhân lúc cậu ta đi đổi giày khác, anh ta vội vàng tiến lại, dùng vài câu tóm gọn ý định của bản thân.
Vân Tịch nghe xong cũng có chút hứng thú, cô muốn nhìn xem khuôn mặt lanh tanh ấy là thật hay là giả.
Anh đi đổi giày quay lại đã thấy bên cạnh tiểu mỹ nhân kia xuất hiện thêm một ly rượu đỏ và cả một chiếc cà vạt.
Đợi mang giày cho cô xong xuôi, anh không nhanh không chậm hỏi.
“Em khát nước sao?”
Vân Tịch cầm lấy chiếc cà vạt quấn vài vòng quanh mắt anh, nhẹ giọng nói: “Ly rượu này là cho anh đấy.”
Vừa dứt câu, cô đã cầm lấy ly rượu từ từ rót xuống thân thể anh.
Rượu được rót tới đâu chiếc áo sơmi lại trong suốt đến đấy, lồng ngực tráng kiện của anh ẩn hiện sau lớp áo.
Cô đưa tay vuốt ve từ sóng mũi đến đôi môi rướm máu do đích thân cô làm ra.
Không dừng lại ở đó, bàn tay hư hỏng từ từ lướt xuống yết hầu gợi cảm của anh.
Sự run rẩy trong tay cô rõ ràng hơn bao giờ hết, trước khi cô kịp cảm nhận thêm đã bị tay của anh ngăn lại.
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, cổ họng anh khàn khàn: “Đừng làm loạn.”
A Đại cảm thấy đã đủ rồi liền ra hiệu cho nhân viên đến thông báo cho Phùng Thiệu Sơn là trang phục đã chuẩn bị xong, anh có thể đi thay và chuẩn bị chụp ảnh.
Bóng anh vừa khuất, anh ta đã dán lại đưa cho Vân Tịch xem loạt ảnh kinh diễm mà bản thân mới chụp được.
“Lần đầu tiên tôi cho người khác xem ảnh gốc đấy, phải nói là hai người quá hợp ý tôi luôn.”
Cô không thèm ngó lấy một lần, nhưng anh ta vẫn không buông tha cho cô, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Nhìn khuôn mặt lạnh tanh này đi, cả biểu cảm thèm khát trên mặt cô nữa.
Sự trái ngược này dễ dàng đánh vào thị giác của người ta nhất đấy!”
“Lạnh tanh sao?”
Nghe câu hỏi bất ngờ của cô, anh ta chưa kịp suy nghĩ đã vội trả lời.
“Đương nhiên rồi! Người ta hay nói là…cấm dục.”
Cấm dục sao?
Vậy cái tên đã ngấu nghiến môi cô như muốn nuốt chửng cô vào bụng là ai thế hả?
Trong lúc Vân Tịch đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, mấy cô gái xung quanh đang phấn khích không thôi.
“Nhìn đôi chân dài miên mang ấy kìa?”
“Anh ơi! Kẹp cổ em đi anh ơi!!”
“Tỉ lệ cơ thể ma quỷ gì đây thế hả?”
Có người bạo gan dám thì thầm sau lưng anh: “Hai người họ đúng là đẹp đôi thật, nhưng hình như anh ấy không có hứng thú gì với cô gái kia đâu.”
“Cô thử đi, có khi lại có cơ hội đấy!”
“….”
Đôi quân đội kiểu cũ dừng lại trước mắt Vân Tịch, cô theo đó ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mắt.
Cô không keo kiệt cảm xúc như anh, vẻ kinh hỉ không chút giấu diếm tràn lan khắp khuôn mặt.
Câu người đẹp vì lụa là để miêu tả Phùng Thiệu Sơn.
Khuôn mặt cương nghị, ngũ quan như tạc, tỉ lệ cơ thể thần tiên của anh sinh ra là để mặc quân phục.
Từng khối cơ trên cơ thể như được nghệ nhân dùng thước và dao để khắc lên cơ thể anh.
Bộ quân phục như được cắt may riêng độ tinh xảo và hoàn mỹ cũng thuộc hạng chất lượng cao.
Khí chất bức người này của anh khi cúi xuống nhìn Vân Tịch hoàn toàn lấn áp và bao bọc cô trong hơi thở chiếm hữu của anh.
Thời thế thay đổi thật rồi, mới nãy cô còn là phú bà sở hữu anh.
Giờ đây chỉ như cô vợ nhỏ của thiếu tá bất lương trước mắt.
“Đi thôi.”
A Đại thông báo với mọi người thời gian quay chụp sắp bắt đầu rồi.
Phùng Thiệu Sơn dắt tay cô vào phim trường, Vân Tịch nhìn ngắm bóng lưng anh từ phía sau, không nhịn được len lén nuốt nước bọt, trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ không hợp với trẻ con.
Muốn ăn quá…
Buổi chụp ảnh diễn ra rất suôn sẻ, hai con người này như sinh ra là để dành cho tạo hình này vậy, họ không cần phải cố gắng gì nhiều, từng cử chỉ và ánh mắt của cả hai ăn ý đến kì lạ.
Người đàn ông không có bất kì biểu hiện dư thừa nào nhưng cánh tay quấn quanh eo của cô gái nhỏ một tấc cũng không rời đi.
Phùng Thiệu Sơn hầu như chỉ nhìn thẳng vào máy ảnh, nhưng những lúc được A Đại yêu cầu nhìn vào Vân Tịch, anh chả khác gì con sói đầu đàn đang muốn chiếm lấy chú cừu ngon miệng trước mắt.
Chỉ cần ánh mắt người đàn ông nào dừng lại trên người cô quá lâu, chắc chắn sẽ bị khí thế trên người anh làm cho sợ hãi.
Sau khi kết thúc buổi chụp, Phùng Thiệu Sơn cũng không thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh như cũ.
Chỉ có lúc A Đại định đưa tay bắt tay với Vân Tịch lại bị anh giành trước.
Ăn tối xong, cả hai ngồi trên taxi, anh vẫn không nói lời dư thừa nào trừ bàn tay vẫn nắm chặt tay cô ra.
Vân Tịch thật sự không hiểu nổi, không lẽ anh chán cô rồi sao? Thái độ của anh trong buổi chụp khác xa hoàn toàn với bộ dạng điên vì tình trước đó.
Cô đã từng thấy không ít bài viết trên mạng nói về việc bạn gái từ chối nhu cầu lên giường của bạn trai, dẫn đến mối quan hệ rạn nứt.
Nhưng biểu hiện của anh không giống vậy, bộ dạng cô mặc sườn xám khiến anh thất vọng sao?
Tên này cuồng váy hoa à?
Hai người về đến khách sạn, cánh cửa phòng vừa khép lại Vân Tịch đã bị anh đè vào cửa điên cuồng hôn xuống.
Ánh mắt anh quá mức mãnh liệt, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, ngọn lửa tình dục nhen nhóm trong đáy mắt.
Đến lúc không thở được nữa, anh mới tạm tha cho cô nhưng chưa được bao lâu lại tiếp tục dây dưa.
Đến lúc ngừng lại nghỉ ngơi lần thứ ba, anh mới cảm thấy đủ.
“Anh lại làm sao nữa?” Giọng nói cô đứt quãng không rõ ràng vì bị tên khốn trước mắt này đoạt đi hơi thở.
Hai tay anh vẫn quấn chặt vòng eo tinh tế của cô, giam cầm cô ở trong lồng ngực mình.
Anh gục đầu xuống hõm vai cô, từng đợt hơi thở cuồng nhiệt phả vào tai, làm cho cả da đầu cô trở nên tê dại.
“Buông em ra đi!”
Cô cố gắng vùng vẫy, muốn trốn thoát cái lồng giam này.
Chút sức lực nhỏ của cô sao bì được với anh, giọng nói khàn đục vì tình dục và kiềm nén của người đàn ông vang lên.
“Đừng náo, anh sẽ không nhịn được mà làm em đau mất.”
“Gì chứ…”
Lúc này cô cũng đã cảm nhận được cái thứ cứng rắn đang chọc chọc ở bụng nhỏ của cô.
Tình huống hiện tại của cô thật là tiến thoái lưỡng nan, nhìn xuống thì không được nhưng đối diện với anh mắt thì cô lại không dám, hết cách liền đưa tay che mắt.
Rặng mây hồng nhanh chóng bao trùm toàn bộ khuôn mặt và cơ thể cô.
Giọng nói e dè, có chút quẫn bách: “Em…em tưởng anh không có phản ứng…” mấy chữ cuối cùng bé tí như muỗi kêu.
Phùng Thiệu Sơn không nhiều lời, anh bắt lấy bàn tay đang che mắt của cô xuống, đặt lên khối căng phồng dưới thân anh.
Nơi ấy vừa nóng vừa cứng doạ Vân Tịch sợ đến mức muốn rụt tay lại nhưng lại bị anh giữ chặt.
Xung quanh Vân Tịch toàn là mùi hormone nam tính đầy tính xâm lược của anh.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt mình, cơ bắp anh căng cứng, hai bắp cơ trước ngực căng phồng, toàn thân đổ một tầng mồ hôi mỏng, gân xanh trên trán cũng nổi hết cả lên.
Thân dưới anh như có tiết tấu nhịp nhàng cách lớp quần áo cạ vào tay cô.
Anh thổi khi vào vành tai mẫn cảm của cô, làm cho cơ thể cô mềm nhũn.
Cúi thấp đầu, nhẹ giọng nỉ non:
“Vân Tịch! Em đẹp lắm, ông đây cương không hạ xuống được cũng vì em đấy.”
“Em sợ gì chứ? Nó đã cứng từ lúc nhìn thấy em mặc bộ đồ ấy rồi.”
“Ông đây chỉ cương với em thôi, em cảm nhận được nó mà, đúng chứ?”
Từ lúc đi ra khỏi căn phòng kia, anh đã cố gắng kiềm chế bản thân không muốn doạ đến cô.
Khi nhìn thấy bộ dạng mê người của cô sườn xám, thằng nhãi con phía dưới lại náo loạn một trận.
Ngoài mặt anh lạnh lùng không cảm xúc nhưng chỉ có mình anh biết ngọn lửa dục vọng từ dưới thân đang điên cuồng thiêu cháy ý chí anh.
Anh chỉ muốn giấu cô cho riêng mình, không muốn chia sẻ với bất kỳ người nào khác…
Thế mà cô gái nhỏ này lại không biết sợ, liên tục trêu chọc đến phòng tuyến cuối cùng của anh.
Có trời mới biết khi bàn tay hư hỏng này sờ soạng lung tung trên khắp người anh, anh đã rất muốn đè cô ở dưới thân để điên cuồng chiếm lấy.
Nhất định phải trừng phạt cô, cho cô nếm mùi muốn mà không được giống như anh.
Cho cô biết được bản thân anh đang khó chịu đến nhường nào.
“Anh…anh bỏ em ra trước có được không?”
“Ngay từ đầu đừng nên trêu chọc anh như thế chứ, tình yêu à~”
Tay anh cường ngạnh xông vào quần áo của cô, áo sơ mi mỏng tang và cả áo ngực đều bị đều anh đẩy lên.
Đôi gò bồng đảo trắng nõn no đủ không còn ràng buộc nhảy loạn lên, hai *** *** *** đỏ thắm mê người cũng đã sớm dựng thẳng.
Anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên ấy một cái, bàn tay cũng không không nhàn rỗi nhẹ nhàng nắm lấy từ từ xoa nắn.
“Ưm…” Vân Tịch thật sự là chịu không nổi kích thích mới lạ này, thân mình mềm nhũn dưới sự xoa nắn của anh.
Đôi môi của anh ngậm lấy đầu ti vừa mềm lại vừa kia, nhìn anh bây giờ như đứa trẻ háu ăn, tham lam chiếm giữ dòng sữa mẹ cho riêng mình.
Anh không những mút, mà còn kết hợp thêm răng và lưỡi.
Lâu lâu dùng răng cạ nhẹ lên chỗ nhạy cảm ấy, hồi sau lại đảo lưỡi làm cho chúng ướt át hơn.
Vân Tịch như chú cá nằm trên thớt mặc cho anh xử trí, cô ngậm chặt miệng không dám phát ra âm thanh đầy ái muội kia nhưng lại bị anh chơi xấu, cắn nhẹ một cái.
Không nhịn được tiếng rên rỉ từ kẽ răng lại bật thốt ra.
“Ưm…đừng…đừng vậy mà…”
Cả người cô mềm nhũn, nếu không phải anh đang ôm chặt eo cô chắc cô đã trượt xuống.
Cường thế chen một chân vào giữa hai chân cô, cặp đùi rắn chắc của anh cách lớp vải ma sát với nơi non mịn kia.
Sự tập kích bất ngờ này của anh làm cho cô cả người run rẩy, giọng nói cũng thay đổi nũng nịu pha chút ỷ lại rót vào tai anh.
“Thiệu Sơn… đừng như…thế.
Không…được…ưm…”
“Em nói gì cơ? Anh chỉ toàn nghe tiếng rên rỉ của em thôi!”
Tình dục là thứ dễ dàng lây nhiễm nhất, trước mắt giờ đây là người đàn ông mà cô yêu, cơ thể nhanh chóng nóng rực lên cả nhịp thở cũng nhuốm mùi sắc dục.
Phùng Thiệu Sơn cũng nhanh chóng nhận ra biến hóa của cô gái trong lòng, anh chống tay lên vai cô nhằm kéo giãn khoảng của cả hai.
Mẹ kiếp! Anh đã hứa với bản thân là sẽ không bao giờ ép buộc cô, nhưng trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng thế này anh thật sự không kiềm lòng được muốn thất hứa.
Vân Tịch động tình, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm anh, cô vẫn chưa hiểu vì sao anh lại dừng lại, cơ thể cũng có chút vặn vẹo muốn anh tiếp tục làm.
Anh nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng nói: “Nếu em không muốn, cứ việc đẩy anh ra.
Không sao đâu.”
“Phùng Thiệu Sơn!” Tên khốn này! Đến bước này rồi còn hỏi cô có muốn hay không, đáng lẽ phải hỏi trước khi cởi áo của cô chứ.
“Anh quá đáng thật đấy!”
Nhìn biểu cảm tức giận của cô, anh bỗng bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trầm thấp, xen lẫn chút quyến rũ của đàn ông rót vào tai Vân Tịch, cô thẹn quá hoá giận nói: “Anh cười gì chứ?”
Phùng Thiệu Sơn chưa để cô nói dứt câu, đã bắt lấy người cô khiêng lên vai, cô bị doạ hét lên.
“Thả em xuống…”
Anh đưa tay vỗ vào mông cô một cái, lưu manh nói: “Anh đã cho em cơ hội rồi đấy nhé.
Tốt nhất là em nên tiết kiệm chút sức lực đi, lát nữa có xin tha anh cũng không tha cho đâu.”
“Lên giường rồi anh sẽ bồi dưỡng tình yêu tới sáng!”
—
Tác giả: Tui tặng mấy bà một bữa sáng tràn đầy xôi thịt, nên là mấy bà đừng tiếc một like và thêm một chiếc bình luận bé xinh với tui có được không ~
Nói không với đọc truyện chùa không like!!!
.