Về đến Nam thành, chưa kịp nghỉ ngơi Vân Tịch đã lao đầu vào họp với các giám đốc của quỹ Hy Vọng khu vực trong nước.
Sau khi kết thúc một chuyến khảo sát, Vân Tịch phải phụ trách lập kế hoạch, họp với các phòng ban để đưa ra phương án cụ thể và tối ưu nhất.
Chẳng hạn như mấy bé ở làng trẻ em cần phải cung cấp đủ dinh dưỡng và giáo dục hợp lý.
Chưa kể đến, phải có trạm y tế ở vùng núi để người dân có thể được thăm khám bệnh kịp thời.
Nói chung là có rất nhiều vấn đề cần lo, hai tuần nay Vân Tịnh còn không có thời gian gội đầu, cuối cùng chuỗi ngày bù đầu vì công việc cũng đã kết thúc.
Những ngày tháng làm sâu gạo của Vân Tịch chính thức bắt đầu, suốt một tuần ở nhà chỉ ăn và ngủ xém tí là cô có thể đếm được là trần nhà mình có bao nhiêu con nhện nhưng lại bị cuộc gọi của Sở Tích cắt ngang
“Vân Tịch! Cậu về nước mà dám không nói với tớ!!!” kèm theo đó là giọng nói giận dữ của Sở Tích.
Vân Tịch bị giọng nói đáng sợ này thức tỉnh, ngay cả con nhện cô đang đếm cũng chạy mất..
A-ách, cả nhện còn sợ nữa kìa ~
“Có nghe tớ nói không hả?”
“Tớ nói này Sở Tích, cậu có thể đừng dùng giọng hét đó được không.
Mấy con thú hoang của nhà tớ còn sợ chạy mất dép đó..”
“Nói rõ ràng xem, sao không nói cho tớ biết?”
“Về tháng trước, vừa về tới là phải đi công tác một chuyến ở trên núi, sau đó bận rộn nên tớ chưa kịp nói với cậu.” Bận rộn đến mức lú lẫn rồi mới dám quên Sở Tích.
Thấy Sở Tích im bặt, Vân Tịch thầm than không ổn rồi, nhanh chóng giở tuyệt chiêu.
“Mỹ nhân Sở Tích, ngày mai tớ bao phòng đặc biệt ở Thiên Hạ cư để chiêu đãi cậu được không?”
“Vân Tịch, đứng làm tớ buồn nôn.” Cách một cái điện thoại mà lông trên người Sở Tích đã dựng đứng hết lên, còn rùng mình một cái.
Trợ lý kế bên cô lo lắng không thôi, sợ cô đang quay phim mà bị ốm.
“Ngày mai không được, tối nay đi.
Tớ muốn ăn lẩu ở cổng sau trường mình.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.
Tỏ Tình
3.
Tuyết Đỉnh Cà Phê
4.
Em Họ Ăn Cắp Ảnh Tôi Hẹn Hò Qua Mạng
=====================================
“Một bữa lẩu có phải là hơi thiệt thòi cho cậu không hả đại minh tinh?” Vân Tịch dùng giọng điệu của mấy tên ăn chơi tráng táng, ghẹo cho vị minh tinh nào đó tức điên lên.
“Đương nhiên là không bình thường rồi, tớ muốn cậu bao cả quán cơ.
Để không ai có thể quấy rầy chúng ta.”
“Được thôi, tối 8 giờ nhé.”
Không phải đùa chứ, sao nghe câu đó phát ra từ miệng Sở Tích còn ghê người hơn phim kinh dị vậy.
Vân Tịch bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Sau khi từ chối sự đi cùng của chú Nghiêm, 6 giờ Vân Tịch đã ra khỏi cửa.
Xe dừng ở trường trung học số 12, Vân Tịch xuống xe, đi vào con đường ăn vặt náo nhiệt ở kế bên trường học.
Lúc này là giờ giải lao trước khi vào tiết tự học tối của cao trung, các quán ăn tấp nập học sinh ra vào.
Hòa quyện với âm thanh náo nhiệt ở đây chính là mình đồ ăn bay khắp nơi, một mùi dầu mỡ thơm nồng và cả mùi sa tế cay bay khắp lối.
Nơi đây so với trước đây chẳng khác là bao, ngập tràn hương vị của kí ức.
Xe đậu phụ thối ở hàng này luôn đông khách, bát mì ở quán này lúc nào cũng nhạt thếch nhưng ớt sa tế thì ngon tuyệt cú mèo.
Đi ngang qua xe trà sữa, Vân Tịch ghé lại mua một ly trà sữa không đá và một hồng trà ô mai ướp lạnh.
Trà sữa đậu đỏ ở đây là món Sở Tích thích nhất, lúc nào cô ấy cũng phải xếp hàng mua cho bằng được.
Khi thối tiền cho Vân Tịch, bà chủ nhận ra cô còn nói cô bé hay đi chung với cháu lúc nào xem TV bà cũng thấy nó.
Thay Sở Tích cảm ơn bà, Vân Tịch đi về phía con hẻm phía sau trường.
Khác với phố ăn vặt phía trước, học sinh trung học ở đây chẳng có mấy mống, chỉ toàn là người lớn hoặc là sinh viên ghé lại.
Ở đây có rất nhiều quán nhậu bình dân, quán lẩu và quán nướng cũng không thiếu nhưng ở đây không bán cho học sinh với lý do “chưa đủ tuổi, lo học đi”.
Cả cô với Sở Tích cũng chỉ ăn được ở đây một lần duy nhất, lúc đó đi ké Vân Bách và đám bạn của anh đi vào mới có thể không bị “mời” ra.
Đúng là “trái cấm” luôn hấp dẫn người khác.
Bây giờ thời thế thay đổi rồi, không ai có thể ngăn cản cô!!!
Vân Tịch thầm cười ở trong lòng.
Dựa theo trí nhớ, cuối cùng cũng tìm được quán lẩu kia.
Mấy năm nay ông chủ làm ăn ngày càng khá, quán ngày càng mở rộng hơn.
Xung quanh đã có mấy bàn đã kín người.
Vân Tịch thương lượng với ông chủ về việc muốn bao quán, chưa kịp nói xong đã bị gạt phắt đi.
“Cô gái thật sự không được đâu, làm vậy ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của quán chúng tôi lắm, hay là vầy đi..”
Trong góc tối phía sau cầu thang, có bóng dáng một người đàn ông đang hút thuốc.
Ánh sáng lập lòe của điếu thuốc trên tay cộng với những tia sáng mỏng manh từ phía ngoài chiếu tới làm phát họa nên ngũ quan sắt bén, nhất là ánh mắt của anh ta khi nhìn chằm chằm Vân Tịch chả khác gì một con sói nhìn món mồi trước mắt là bao.
Sau khi thương lượng thất bại lần thứ ba, Vân Tịch đành phải chấp nhận phương án của ông chủ là đặt một bàn ở nơi riêng biệt, đảm bảo không ảnh hưởng đến việc ăn uống của hai cô và anh ta vẫn làm ăn bình thường.
Cô đồng ý, ra ngoài gọi điện báo cho Sở Tích.
Ông chủ quay lại thấy người đàn ông ở trong góc tối liền cười nói với anh
“Thiệu Sơn, mai anh đem xe qua tiệm cho chú nhé.”
Phùng Thiệu Sơn gật đầu, rít xong hơi thuốc hất cằm về phía Vân Tịch đang gọi điện ngoài cửa: “Cô gái kia là sao?”
“Uầy, chú nói xem quán anh đông khách thế này, mà con bé ấy muốn bao cả quán.
Rồi anh biết ăn nói sao với khách, không hiểu nỗi cô cậu thời nay”
Nhìn anh ta lắc đầu, nói thêm vài câu về việc cải tạo xe, Phùng Thiệu Sơn đi ra khỏi quán.
Vân Tịch nói với Sở Tích là cô bao quán không thành công, còn trình bày ý kiến của ông chủ.
Cô ấy đồng ý, nói sẽ đến nơi trong 5 phút nữa.
“Lần này ủy khuất cậu rồi, lần sau tớ sẽ bao phòng ở Thiên Hạ cư cho cậu ăn thoải mái nha.”
Khi cô nói đến Thiên Hạ cư, có một chiếc xe máy đi ngang qua, nên thứ lọt vào tai Phùng Thiệu Sơn lại là cô bao phòng rồi làm ai đó thoải mái.
Câu này thực sự làm người ta nghĩ đến vấn đề không trong sáng kia, trước khi đi anh còn nhíu mày nhìn cô một cái.
Kết thúc cuộc gọi, quay trở lại bàn mà ông chủ đặt riêng, đến gần cầu thang Vân Tịch ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng nhanh chóng bị mùi lẩu thơm nồng thay thế.
Sở Tích đến quán, chưa kịp tháo khẩu trang đã ôm hôn Vân Tịch một cái vào má, chịu không nổi cảnh tưởng trước mắt này, Vân Tịch đẩy cô ra
“Sở Tích! Bà đây không hứng thú với đàn ông, với cậu cũng thế.
Tha cho tớ đi!”
“Hậu cung của tớ rộng lớn như thế không đến lượt cậu đâu.”
“Ha, thế thì may mắn quá.” Vân Tịch giả vờ thở hắt ra, tay đưa lên ngực vuốt liên tục, giống như là mới thoát khỏi thứ gì đó kinh khủng lắm.
Sở Tích nghe cô nói thế liền cười không ngừng, hình tượng minh tinh cũng vứt xa tít ra sau đầu.
Phục vụ quán nhanh chóng để ý đến phía này, ai cũng giật mình khi nhìn thấy Sở Tích.
Nhận thấy điều bất thường này, vị minh tinh nào đó mới dừng cười được.
Mặt cũng không dám ngẩng lên, quyết tâm làm đà điểu đào đất đến cùng.
“Đây, ngẩng mặt lên uống trà sữa đậu đỏ mà cậu thích nhất đi.”
Hai người lâu rồi không gặp, nên nồi lẩu vơi đi bao nhiêu thì ngược lại chuyện tăng thêm bấy nhiêu.
“Thời gian rảnh này cậu có dự tính làm gì chưa.”
“Mình cũng đang suy nghĩ đây, hay là làm chủ đi.”
“Làm chủ?”
“Thì là cái kiểu thích thì đi làm, không thì ở nhà đó.”
“Vậy cậu mở cái gì buôn bán đi, muốn thì đi làm không thì ở nhà.
Quá phù hợp với yêu cầu luôn.”
“Nhưng tớ không thích nấu ăn hay bán café, tớ có chút lười.”
Vân Tịch chợt nhớ đến lời ông lão ở đền lúc trước, ông ấy nói gì thế nhỉ?
Đúng rồi, mở tiệm hoa đi.
Dù sao cô cũng thích hoa, bán không hết thì đem về nhà tha hồ cắm luôn, quá tuyệt vời.
“Tớ nghĩ ra rồi.”
“Sao??”
“Tớ bán hoa.”
“B-bán hoa? Gái bán hoa?” Sở Tích nghe cô nói thế liền giật mình.
Đầu óc nghĩ tới thứ không phù hợp với lứa tuổi.
“Đúng rồi, mở tiệm hoa.”
“A-à à, mình tưởng..”
“Sở Tích, suy nghĩ đó của cậu fan có biết không vậy?.” Vân Tịch ném một ánh mắt xem thường qua.
Không hiểu nổi đầu óc của nhóc con này chứa cái gì nữa…
“Mình thấy được đó.”
“Vậy để mai mình nói với anh trai.”
“Đúng là người giàu có khác…”
“Biết sao được, mình không có gì ngoài tiền cả.”
“Vân Tịch trông cậu lúc này thật đáng đánh.
Tới lúc đó mình sẽ qua chúc mừng khai trương, chuẩn bị làm bà chủ đếm tiền đi Vân Tịch.
Nhớ là bao nuôi tớ nữa, nhất quyết không buông cái đùi này ra đâu.”
Nhìn Sở Tích cười vui vẻ như thế, cô chợt cảm thấy may mắn, vì ít ra nơi đây không chỉ có sự bất hạnh mà có cả những tia sáng bé nhỏ đáng quý thế này.
——-
Phùng Thiệu Sơn: Em tính làm ai thoải mái thế hả???
Vân Tịch: Ai cũng không phải anh!!!!!!.