Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu

Editor: Thoa Xù

Năm 1967, Đoan Ngọ.

Đứa con đầu tiên của Đường Tranh và Đàm Vân được sinh ra. Là con trai, bọn họ đặt tên cho cậu bé là Mục Lãng. Đường Vân Thâm và Trương Khởi Nguyệt cùng đi chúc mừng, nói ra cũng thật kỳ lạ, đứa nhỏ này vừa nhìn thấy Trương Khởi Nguyệt vậy mà lập tức cười khanh khách.

Đàm Vân nói nhất định là cậu bé vô cùng thích Khởi Nguyệt.

Nhưng vui mừng không được bao lâu, tai họa lại giáng xuống một lần nữa. Lần này, Đường Tranh là đối tượng chính. Mỗi lần khi xét xử Đường Tranh, Đường Vân Thâm và một thầy giáo khác họ Trương cũng sẽ bị kéo theo cùng. Trước ngực mỗi người bọn họ đều bị treo lên một tấm thẻ khác nhau, rồi sau đó ngồi "Hình thức bắn khí"(*) diễu phố thị chúng.

(*) Raw là "喷气式", các bạn search google hình ảnh sẽ thấy được cái hình phạt này, nói trước là mấy cái hình phạt dính đến chính trị tra tấn tinh thần và thể xác kinh khủng, các bạn cân nhắc rồi hãy xem nhe.

Tính tình Đường Tranh mạnh mẽ can trường, lần nào cũng bị thương thảm nhất. Đường Vân Thâm đã trải qua một lần trước nên cũng lạnh nhạt hơn nhiều. Mỗi lần xét xử xong đều tự mình về nhà, tấm thẻ trước ngực "Ngưu Quỷ Xà Thần" (*) không được tháo xuống. Dọc đường đi, còn có người đi theo phía sau giễu cợt, hô lớn "Đả đảo người có địa vị học theo phản động". Anh chỉ có thể cố gắng dùng sức nắm lấy Đường Tranh, cố gắng hết sức khuyên nhủ anh ấy một chút.

(*)Ngưu Quỷ Xà Thần: yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa.

Sáng sớm hôm nay, Đường Vân Thâm chỉ thấy tình trạng của Đường Tranh rất không tốt, tinh thần đã nhanh chóng tiến gần đến bờ vực chực chờ sụp đổ. Vì thế, anh cắn chặt răng, lén đổi tấm thẻ của hai người. Kết quả, anh trở thành Đường Tranh, bị người ta dùng nước sôi đổ lên trên lưng, dán thêm những tờ báo lớn để thị chúng, còn bị người ta cạo đi phân nửa râu tóc.


Buổi tối, Khởi Nguyệt xử lý vết thương cho anh, bỗng dưng khóc nấc lên.

"Sao hôm nay anh lại thành nhân vật chính vậy?"

Vân Thâm cũng không giải thích thêm, chỉ rót cho mình một ly rượu, cười nói với Khởi Nguyệt: "Bọn họ râu ông nọ cắm cằm bà kia, anh nhờ được phúc phần của hiệu trưởng Đường mà giá trị con người tăng gấp bội. Nhìn xem, không có râu, có phải anh trẻ ra một chút hay không."

Khởi Nguyệt không hỏi tới nữa, chỉ rơi lệ, cuồn cuộn liên tiếp không ngừng được.

Nhưng mà Đường Vân Thâm dụng tâm chịu khổ vẫn không thể nào cứu được Đường Tranh.

Rạng sáng ngày tiếp theo, Đường Tranh liền nhảy sông Hoàng Phổ. Đàm Vân nghe tin, liền hôn mê bất tỉnh. Khởi Nguyệt ở bên cạnh chăm sóc cô ấy một tuần. Thấy cô ấy tỉnh lại vài lần đều là ý thức mơ hồ, không phải xem cô là Đường Tranh, thì cũng tìm Pandora khắp nơi.

Pandora đã mất tích hơn nửa năm rồi. Trước khi Tango ăn nhầm thuốc diệt chuột, giãy đạp lung tung giày vò một trận trên đất, cuối cùng chết trong lòng Đường Vân Thâm. Mỗi khi Đàm Vân nhắc tới Pandora, Khởi Nguyệt cũng khóc một hồi. Khởi Nguyệt khóc, Đàm Vân liền sững sờ nhìn cô.

Tâm tình hai người cứ như vậy trải qua hơn một tháng, Khởi Nguyệt ở bên cạnh Đàm Vân đến khi cô ấy tỉnh táo lại.

Hôm nay, cô ấy kéo tay Khởi Nguyệt lại: "Khởi Nguyệt, đáp ứng chị một chuyện."


Hai mắt Khởi Nguyệt đã sưng lên, cố gắng không khóc gật đầu.

"Nếu như chị có xảy ra chuyện bất trắc, hy vọng em và Đường tiên sinh có thể thu nhận và giúp đỡ Mục Lãng."

Nghe Đàm Vân nói lời uỷ thác như vậy. Khởi Nguyệt sợ cô ấy nghĩ quẫn, vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.

"Đáp ứng chị đi!" Đàm Vân ngửa mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn Khởi Nguyệt.

"Cô giáo Đàm, sẽ không đâu, chị không có việc gì đâu. Mục Lãng còn nhỏ, chị không đành lòng... có đúng không?" Khởi Nguyệt muốn trấn an cô ấy, lại muốn dùng Đường Mục Lãng xoa dịu ổn định cô ấy.

"Chị nói là nếu như." Giọng nói của Đàm Vân vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn cứ nhất định bắt Khởi Nguyệt phải đưa ra câu trả lời.

"Được. Em đồng ý." Khởi Nguyệt biết không thể không đáp lại, lại kiên quyết hạ quyết tâm, "Một lời đã hứa, nhất định phải làm theo lời dặn."

Khi Khởi Nguyệt nhìn thấy Đàm Vân lần nữa, trong mắt cô ấy là một màu đỏ tươi. Cô ấy cắt đứt động mạch trên cổ tay mình, miệng thì thào gọi: "Anh Tranh..."

Khoảnh khắc đáp ứng Đàm Vân, Khởi Nguyệt liền biết sẽ có ngày hôm nay. Bởi vì cô biết rõ, tình cảm nồng nàn hẹn ước đó nhất định sẽ sinh tử cùng theo.


Nhiều năm sau, có một vở kịch truyền hình tên là “Tuyết Sơn Phi Hồ”, Đường Mục Lãng đặc biệt thích xem. Trong vở kịch phu nhân của Hồ Nhất Đao là Băng Tuyết Nhi đã tự vẫn trước, nói với Miêu Nhân Phụng: "Miêu đại hiệp, ta vốn đã đồng ý với đại ca của chúng ta, muốn tự tay nuôi lớn con thơ. Nhưng trong năm ngày này, thân kiến Miêu đại hiệp can đảm hơn người, nghĩa trọng như núi. Người đã đồng ý chiếu cố tiểu hài tử, ta liền lén lười biếng một phen, không chịu đựng nổi sự đau khổ của hai mươi năm qua." Trương Khởi Nguyệt chăm chú nhìn màn hình ti vi, giống như gặp lại được cố nhân. Cô nói với Mục Lãng, mẹ của con cũng như vậy.

Sau đó, Đường Vân Thâm bị đẩy đi lao động khổ sai ở chuồng bò. Một lần đi hết sáu ngày, mỗi ngày năm giờ rưỡi đã ra khỏi nhà, mười hai giờ về nhà ăn cơm trưa, một giờ lại xuất phát, đến năm giờ rưỡi lại trở về. Có đôi khi ra ngoài lao động lại không thể về nhà, chỉ có thể lót rơm rạ khô trên mặt đất, ngã xuống liền ngủ. Lúc vào đông, nửa đêm rét cóng tỉnh dậy, cả người đều là tuyết.

Mà lúc quay về nhà, anh vẫn cảm nhận được niềm vui của một nhà ba người. Khởi Nguyệt thay tã cho tiểu Mục Lãng, anh liền ở bên cạnh lo lắng, một khi thay xong, anh liền ẳm bồng trêu đùa. Ngược lại Vân Thâm rất được tiểu Mục Lãng yêu thích.

Sinh hoạt ở chuồng bò liên tục vài năm, tuy rằng thân thể Đường Vân Thâm càng ngày càng kém, nhưng tinh thần của anh đã có chuyện để gửi gắm. Nhìn Đường Mục Lãng dần dần lớn lên, anh nhớ lại, có lẽ là ông trời muốn dùng phương thức này, tác thành cho anh và Khởi Nguyệt.

Năm 1975, giữa xuân.

Toàn thân Đường Vân Thâm đột nhiên co giật, đưa đến bệnh viện kiểm tra, là ngộ độc dẫn đến viêm phổi. Bác sĩ cho thuốc, rồi bảo anh về nhà nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng có "Ngày nghỉ" lâu dài, Đường Vân Thâm cảm thấy đây là ông trời bố thí cho anh, nên đặc biệt quý trọng. Anh lén ăn cơm trên nắp cây đàn trong nhà, khi cơm nước xong liền lật bàn ăn qua, nhẹ nhàng dạy tiểu Mục Lãng chơi đàn dương cầm. Đường Mục Lãng dường như đặc biệt có tư chất âm nhạc, vậy mà cũng học được ra trò. Điều này cũng làm cho Đường Vân Thâm vui sướng vạn phần.

Một ngày đầu thu, lúc Đường Vân Thâm đang ăn cơm, phát hiện tay cầm muỗng của mình đột nhiên không nhấc lên nổi. Rồi sau đó bắt đầu hô hấp dữ dội, hoàn toàn nói không ra lời. Lúc này Khởi Nguyệt và Mục Lãng đều không có ở nhà, trong lúc hít thở không thông và đau đớn tột cùng, Đường Vân Thâm dứt khoát nằm bò trên bàn, nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, anh hơi hòa hoãn lại. Lúc này, đột nhiên có một đám người xông vào trong nhà. Bọn họ túm lấy quần áo của anh rồi xách anh lên, ném qua một bên giống như vứt giẻ rách, sau đó bắt đầu đập phá lục tung một trận. Rốt cuộc có người phát hiện Đường Vân Thâm giấu một cái hộp gỗ ở dưới giường. Mở ra thì thấy toàn bộ là thuốc của bệnh viện đã phát cho anh.

"Đường Vân Thâm cố ý không uống thuốc, muốn ở nhà nghỉ ngơi!" Có người hô to lên.

Vì thế cả một đám người xông tới, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh một phen.


Anh cố gắng chịu đựng, âm thầm đếm số. Anh nói với bản thân nhất định phải tiếp tục chống đỡ. Anh không thể chết được, nếu anh chết, Khởi Nguyệt sẽ một mình nuôi dạy Đường Mục Lãng. Đường Mục Lãng còn có bọn họ thu nhận và giúp đỡ, còn Khởi Nguyệt thì ai sẽ thu nhận và giúp đỡ cô đây?

Nhưng cái đám người kia hoàn toàn không có ý định từ bỏ ý đồ, ngày nào bọn họ cũng canh giữ ở nhà anh, chờ Khởi Nguyệt vừa về đến đã muốn bắt cô đi rồi. Bọn họ muốn thẩm vấn cô, tội đã bao che cho Đường Vân Thâm.

Đường Vân Thâm vô cùng hối hận, anh đau đớn tự hỏi vì sao lại phải ích kỷ như vậy lại ở bên cạnh Khởi Nguyệt. Anh dùng chút sức lực còn xót lại, bước đến giữ chặt Khởi Nguyệt, phát điên lên trách mắng rồi đánh cô. Đánh xong lại nhấc ghế lên, nện về phía đám người đang đang hả hê đứng giữa xem náo nhiệt. Thể lực suy yếu dĩ nhiên là không còn chút sức mạnh nào, đám người kia chế giễu giống như anh chỉ đá tới một quả bóng cao su, cuối cùng nghênh ngang bỏ đi.

Đường Vân Thâm thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng rốt cục cũng được đặt xuống. Anh biết, cuối cùng anh đã biết là mình phải rời khỏi Khởi Nguyệt. Anh không thể lại làm liên lụy đến cô, bất luận là thân thể hay thân phận.

Đường Vân Thâm rời khỏi nhà.

Mỗi ngày Trương Khởi Nguyệt đều đi sớm về trễ để tìm anh, bất kể là mưa gió hay sương mù. Bến Thượng Hải lớn như vậy, cô hận không thể lật tung lên, mỗi một ngóc ngách đều đã tìm kỹ lưỡng đến mấy lần.

Ngày hôm đó mặt trời chiếu xuống cảnh sắc tươi đẹp, sáng sớm Trương Khởi Nguyệt lại ra ngoài. Đường Mục Lãng đã quen với chuyện ở nhà một mình. Cậu nhỏ leo lên bàn ăn, thận trọng nhớ lại Đường Vân Thâm đã từng dạy cách đặt để từng ngón tay của cậu. Đột nhiên nghe thấy phía cửa có tiếng kêu meo meo. Cậu vịn bàn, cẩn thận bước qua đó xem. Chỉ thấy một con mèo đen đang lặng lẽ nhìn cậu, lại kêu meo một tiếng. Cậu bước lại ôm con mèo đen, mơ hồ hỏi: "Pandora?"

Trương Khởi Nguyệt có nhắc đến với cậu, nhà của cậu đã từng có một con mèo đen tên là Pandora, đặc biệt là bảo bối của mẹ cậu, sau đó Pandora bỏ đi, bọn họ đã tìm rất lâu nhưng không tìm được.

Đường Mục Lãng lẳng lặng nhìn con mèo đen dịu dàng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cậu, thầm nghĩ rằng: Con này nhất định là Pandora rồi. Pandora trở lại, dì Khởi Nguyệt nhất định sẽ rất vui, Pandora cũng đã trở về, vậy thì chú Vân Thâm cũng nhất định sẽ trở về.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận