Đây chính là người bạn tốt của tôi, Tráng Ngư.
Nhìn từ xa, cô ấy là cô gái có khuôn mặt nhã nhặn xinh đẹp.
Tuy rằng bây giờ cô ấy đang mặc chiếc áo sơ mi đen với quần dài màu đen bó sát người, cột tóc đuôi ngựa, không trang điểm, nhưng vẫn không che giấu nét xinh đẹp của cô ấy.
Nếu như cô ấy chịu chụp hình post lên mạng, chắc chắc sẽ là nữ tác giả bạo hồng trên mạng internet.
Ừ thì, dậy thì hơi nhanh, dáng vẻ rất thùy mị, thành thục, cô gái mười chín tuổi nhưng nói theo lời cô ấy thì: Móa, có một khuôn mặt dài như mẹ kế.
Nếu nói cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp cũng không ai đến chất vấn đâu, bởi thế cô ấy thường cùng thằng cháu Tiểu Hạo của mình đi ăn những gói giảm giá dành cho người thân, nhưng vẫn không cần chứng minh thân phận đấy.
Đây cũng là nỗi đau xót trong lòng Tráng Ngư.
Cô ấy không sợ mình lớn lên trông già dặn, nhưng lại sợ mình trông giống đàn bà quá.
Lông mày lá liễu, mũi cao, miệng anh đào, ngực 34c, vòng eo 57cm, mặc chiếc áo thun 10 đồng NDT/1 cái ra ngoài mua thức ăn nhưng bị hiểu lầm thành phụ nữ được bao nuôi, điều này sao phù hợp với hình tượng mà cô ấy đặt ra trong tiểu thuyết của mình chứ? Cô ấy nói: “Một ngày nào đó bà đây sẽ đi cắt cái đầu trọc, tự mình chứng minh sự chân thật của bản thân.”
Đồ ăn được bưng lên, Tiểu Hạo bắt đầu càn quét thức ăn còn tôi với Tráng Ngư vừa ăn vừa nói chuyện, cô ấy hỏi: “Không phải cậu nói nằm mơ thấy người đàn ông trên thuyền sao? Sau đó thì sao?”
Tôi nói: “Nằm mơ thì vẫn nằm mơ nha.
Nhưng ly kỳ chính là, tớ gặp được một người đàn ông giống hệt như anh ấy.” Tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện mình gặp Ô Ngộ ở tiệm sửa xe.
Nét mặt Tráng Ngư đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Điều này khiến trái tim tôi cũng trầm xuống, tôi hỏi: “Sao thế?’
Tráng Ngư để đũa xuống, mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, khoa trương nói: “Có lẽ một trong số họ, đến từ không gian song song.”
Tôi hơi sửng sốt, cô ấy cũng cười lạnh buông tay: “Nhưng trên đời này sao có chuyện như vậy, người đến từ không gian song song sao lại dở hơi như vậy, lại đi biến thành một nam phượng hoàng hoặc anh thợ sửa xe.
Bọn họ làm tình báo để đánh cắp tài nguyên sinh hóa của chúng ta rồi, nào có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với bọn mình.”
Tôi nói: “Dừng!” Tôi sớm biết cô ấy lại lôi mấy cái khoa học viễn tưởng của mình ra nữa rồi, nhưng bọn họ vốn dĩ là hai người khác biệt.
Tráng Ngư nói: “Cậu thật sự có hứng thú với anh chàng sửa xe ấy à? Ôi, khẩu vị nặng quá.” Trong đầu của tôi hiện lên khuôn mặt của Ô Ngộ, tôi nhàn nhạt nói: “Tớ cảm thấy hứng thú với một thợ sửa xe trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng sao gọi là khẩu vị nặng chứ? Nếu tớ có hứng với ông chủ mở tiệm sửa xe thì mới gọi là khẩu vị nặng.”
Tráng Ngư lập tức bị khuất phục bởi logic của tôi, gật đầu: “Cũng đúng! Nhưng cậu nên cẩn thận thì hơn”
Tôi cười gật đầu, đúng lúc này Tiểu Hạo ‘oa’ một tiếng, bỏ bát đũa xuống rồi chạy đến bên cửa sổ, tôi với Tráng Ngư nhìn theo thì ra bên ngoài khoảng đất trống bên ngoài có rất nhiều chim.
Trời tối om, nhưng lại có khoảng vài chục đến cả trăm con chim.
Chúng giống những con chim bồ câu cỡ lớn, toàn thân đen kịt, ánh mắt màu vàng sẫm, cái đuôi vừa thẳng vừa dài, chúng bay tán loạn khắp nơi, vài con chim nhìn vào trong nhà hàng.
Ánh mắt bọn chúng rất sáng, có nhân viên nhà hàng ra xua đuổi chúng nhưng chúng vẫn quanh quẩn ở tầng trời thấp sau đó lại bay trở về.
“Đây là loài chim kì lạ gì vậy? Tráng Ngư hỏi: “Bồ câu sao?”
Tôi đáp: “Bồ câu nhà cậu cũng dài như vậy sao?’
Chúng tôi đương nhiên không thấy ngạc nhiên, lại cúi đầu ăn cơm, một lát sau tôi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc có một con chim trong số đó cũng nhìn tôi.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Tráng Ngư hỏi: “Sao thế?’
“Không có gì.” Tôi kiềm chế cảm giác quái dị trong lòng: “Hình như tớ từng thấy con chim này ở đâu rồi nhưng không nhớ nổi.”
Đột nhiên có cảm giác mình đã quên mất thứ gì đó khiến đầu óc trở nên trống rỗng.
Một lát sau, đám chim tản đi hết, tôi với Tráng Ngư Tiểu Hạo ăn cơm xong, đưa hai người bọn họ về nhà, còn tôi tự mình lên xe về nhà, hôm ấy mọi chuyện rất bình thường, vui vẻ, Ô Ngộ, tin tức mới, trời chiều, nhà hàng, Tráng Ngư, Tiểu Hạo…
Mãi đến khi tôi về đến nhà, từ đêm hôm đó, cuộc sống yên tĩnh của tôi thay đổi long trời lở đất.
Tôi vẫn tự cho là như thế, nhưng nào ngờ mình đã mất đi cuộc sống bình yên như nước chảy.
.