Vì thế tôi biết rõ từ sau hôm đó giữa tôi và cô ấy đã không còn cần phải nói gì.
Hai con tim cùng chung niềm vui, mây trăng hiểu nhau đã còn hơn cả ngàn lời nói.
Xe tiến vào khu quảng trường quen thuộc, nhìn nhà cửa cũ kĩ, đường đi chật chội, mặt đất dơ bẩn, còn cả hàng xóm ngồi hóng mát dưới bóng cây quan sát chúng tôi.
Trong lòng tôi lại nổi lên chút gợn sóng.
Đã bao nhiêu lần tôi từng một mình đi qua đây, tránh khỏi ánh mắt bọn họ, về nhà cả đêm ngồi thẫn thờ một mình.
"Mẹ đang làm gì?" Tôi hỏi.
Ô Diệu đáp: "Mẹ đang dọn dẹp xào rau.
Mẹ còn hỏi đêm nay bạn gái anh có ở lại nhà không?"
Tôi dừng xe, liếc Đàm Giảo qua gương chiếu hậu, cô ấy đáp: "Chị thế nào cũng được, nghe theo anh em sắp xếp."
Tiểu khu này đã rất cũ rồi, lúc cha tôi còn sống được đơn vị phân cho.
Ngẩng đầu có thể thấy được vách tường loang lổ, trong hành lang chất đầy đồ, quảng cáo dán kín mít, ánh mặt trời chiếu vào cục gạch đã lệch trên tường.
Đã đến cửa, Ô Diệu kích động đi trước, tôi và Đàm Giảo theo sau.
Ô Diệu đột nhiên quay đầu lại, hơi lo lắng liếc tôi.
Tôi hiểu rõ con bé đang lo lắng điều gì, sợ Đàm Giảo xem thường gia cảnh nhà tôi.
Tôi cũng nhìn về phía Đàm Giảo.
Vẻ mặt Đàm Giảo bình tĩnh, hơi mất tự nhiên, hoàn cảnh nơi đây cách biệt một trời một vực với căn hộ của cô ấy.
Thấy tôi nhìn, cô ấy hơi đỏ mặt, nhỏ giọng: "Nhìn gì thế?"
"Sao lại đỏ mặt?" Tôi cũng thấp giọng hỏi.
Cô ấy shit một tiếng: "Gặp người lớn không thể căng thẳng chút sao? Ai mà không có lần đầu tiên chứ?"
Ô Diệu bật cười.
Tôi cũng cười, tôi biết ngay cô ấy hoàn toàn không để ý những chuyện này, rất muốn ôm cô ấy vào lòng hôn một lát, nhưng ngại có Ô Diệu ở đây đành phải nhịn.
Cúi đầu nhìn cô ấy, cô ấy phát hiện ánh mắt tôi, lén cầm chặt tay tôi.
Cửa mở, mẹ tôi đứng ngay đó, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng vui mừng, thậm chí bởi vì muốn gặp Đàm Giảo mà bà còn hơi căng thẳng.
Tôi đi lên trước ôm lấy bà.
Tối nay vô cùng ấm áp náo nhiệt.
Trong cuộc sống của tôi đã lâu không ấm cúng như vậy.
Tính cách mẹ tôi ngại ngùng, nhưng Ô Diệu lại là người nhiệt tình.
Chỉ là khi đến nhà tôi, biểu hiện của Đàm Giảo cũng hơi khác so với trước.
Nói chuyện trở nên nhã nhặn, miệng ngọt ngào, ánh mắt nhìn tôi cũng như thể thục nữ thật sự.
Bởi vậy mẹ tôi rất thích cô ấy.
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhân lúc bọn họ không để ý, thấp giọng: "Không giống như bạn gái anh biết nha."
Cô ấy đá tôi một cái dưới bàn, nụ cười trên mặt không đổi.
Cơm nước xong, mẹ tôi kiên quyết không để cho Đàm Giảo rửa bát, để cho cô ấy nghỉ ngơi.
Ô Diệu vì sự trở lại của tôi, muốn thể hiện, cũng không muốn làm bóng đèn nên vào phòng ôn bài, biến mất tăm, chỉ có tôi và Đàm Giảo đi lên sân thượng.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, thực ra nhìn từ nhà tôi thì chả có cảnh sắc gì.
Tầng trệt thấp bé, phòng ở cũ chen chúc, xung quanh phức tạp.
Tôi đã đóng kín cửa, tạm thời sẽ không có ai đi lên, rút ra điếu thuốc.
Đàm Giảo rúc vào người, nhìn về phía xa, cũng coi như là một cảnh đẹp.
"Mẹ và em gái anh rất tốt." Cô ấy nói.
Tôi nói: "Cảm ơn em, Giảo Giảo."
Cảm ơn em đã đi vào trong tính mạng, trong cuộc sống của anh.
"Cảm ơn gì chứ?" Cô ấy nói, "Em thật sự hi vọng sau này hai người đều tốt.
Bọn họ cũng là người thân nhất của anh."
Tôi bỏ thuốc ra, giữ đầu cô ấy hôn xuống.
.