"Đợi bắt được gã định tội đưa vào ngục..." Tôi nói, "Có phải anh vẫn còn lo không?"
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, đáp: "Kết thúc chuyện này, trong lòng anh sẽ chỉ còn lại một người, tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ấy."
Tôi cúi đầu mỉm cười, anh nắm tay tôi cứ yên tĩnh như vậy sánh cùng trời đất.
Tôi biết rõ trong lòng chúng tôi đều căng thẳng mà dịu dàng.
Có lẽ đã qua một giờ, toàn bộ sân trường đều không còn chút ánh đèn, chỉ có bóng cây che xuống, đèn đường lờ mờ chiếu rọi.
Di động của tôi đột nhiên rung lên, là Tráng Ngư.
Tôi bắt máy, nghe thấy giọng nói khàn khàn vô cùng nghiêm túc của cô ấy: "Diệp Tầm Y đã xuống taxi một mình ở cửa trường học."
Ô Ngộ nói: "Anh ra bên đường trông coi."
"Cẩn thận."
Anh khẽ ôm tôi, quay người im lặng đi ra cửa.
Anh sẽ mai phục dưới cây đen ngòm bên đường, với thị lực 6.0 của anh, dù là một con kiến bò qua cũng không lọt khỏi tầm mắt.
Tôi lấy ống nhòm nhìn qua khe hở rèm cửa, tập trung tư tưởng nhìn ra ngoài.
Tôi, Ô Ngộ, Thẩm Thời Nhạn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng thiết bị quay phim trong tay.
Phía xa xuất hiện một bóng dáng phụ nữ.
Chúng tôi lại nhìn thấy sự kiện trong lịch sử xảy ra chân thật trước mặt lần nữa.
Diệp Tầm Y hiển nhiên là đã uống rượu ở quán bar, bước đi loạng choạng nghiêng ngả.
Đi được một đoạn ngắn còn đứng lại ven đường nôn oẹ một trận.
Trên con đường này cách rất xa mới có một chiếc đèn, vậy nên không thể nhìn rõ.
Diệp Tầm Y đi tới đoạn giữa.
Tiếng động cơ ô tô đột nhiên vang lên rất gần.
Tôi vội bỏ ống nhòm xuống, nhìn thấy một chiếc xe con màu đen bất ngờ từ đường nhánh hiện ra, chạy về phía Diệp Tầm Y.
Một chiếc xe vô cùng bình thường, nhưng không có biển số.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ xe.
Tôi giơ ống nhòm lên lần nữa, cả người như cứng đờ.
Diệp Tầm Y thấy có xe tới, dịch sát lại lề đường.
Xe dừng lại bên cạnh cô ta.
Cô ta ngẩng đầu lên, một người đàn ông đội mũ đi xuống.
Bọn họ đứng ở nơi cách đèn đường không xa, cho nên tôi có thể mơ hồ nhìn thấy biểu hiện của Diệp Tầm Y.
Dáng vẻ cô ta hơi hoảng sợ, tôi nghĩ đời này có lẽ sẽ không quên được sự thay đổi trên nét mặt cô ta: ngây thơ, đơn thuần, kinh ngạc, sợ hãi...!Trên đời này có bao nhiêu người, kể cả Ô Diệu mấy ngày sau cứ thế từ trong cuộc sống bình yên bỗng chốc rơi vào địa ngục.
Người nọ hiển nhiên đã quen tay, đập thẳng vào đầu Diệp Tầm Y, cô ta cũng không kịp hô lên kêu cứu, ngã luôn xuống đất.
Sau đó người nọ dùng một tay che miệng cô ta từ đằng sau, một tay đỡ lấy cơ thể cô ta, ngẩng đầu lên.
Tôi cảm thấy hơi thở của mình ngừng lại.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt hé ra của gã, vậy là đã rõ ràng.
Vành mắt tôi nóng lên, tôi nắm chặt tay, A Ngộ, cuối cùng em đã nhìn thấy mặt gã rồi, có lẽ lúc này anh cũng thấy rồi chăng?
Trần Tinh Kiến, là gã.
Dù cho cảnh sát không tìm thấy bất cứ điểm đáng ngờ nào trên người gã, dù gã gan lớn cuồng vọng lao đầu về phía chúng tôi, nhưng mà lần thứ hai này chúng tôi đã thực sự thấy rõ ràng.
Tôi không biết Ô Ngộ mai phục ở chỗ nào, nhưng chắc chắn vô cùng gần gã.
Tôi nghĩ anh thậm chí có thể đã chụp được chứng cứ rõ ràng.
Nhìn Trần Tinh Ngộ kéo Diệp Tầm Y hôn mê về phía xe, từng mạch máu trong cơ thể tôi dường như đều căng thẳng kích động như muốn nổ tung, có cảm xúc nào đó sắp không kìm nén được.
Tuy vậy tôi tự nói với lòng, A Ngộ, nhẫn nại, bình tĩnh, tiếp tục quay toàn bộ quá trình, còn cả Thẩm Thời Nhạn, chúng ta sẽ theo dõi xe của gã, tìm nơi ở của gã, tìm dấu vết những nạn nhân khác, gã sẽ xong đời! Sẽ bị phán tội chết! Gã sẽ không chạy thoát được.
Quả nhiên Ô Ngộ và Thẩm Thời Nhạn không có động tĩnh gì.
Tôi biết rõ hai người bọn họ còn mạnh mẽ linh hoạt hơn tôi, cũng càng dễ giữ được sự bình thản.
Đúng lúc này, một chuyện chúng tôi không dự đoán được đã xảy ra.
.