Mây Đen Gặp Trăng Sáng FULL



Sự kiên định nào đó từ từ bao trùm lòng tôi.

Tôi biết rõ, chúng tôi đã tiếp cận thành công và chân tướng rồi, tiếp theo vận mệnh sẽ thay đổi.

Sau đó Thẩm Thời Nhạn nói: "Vậy anh nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi Đàm Giảo vào." Tôi gật đầu, anh ta đi ra ngoài cửa rồi dừng lại, nói: "Có chuyện này không liên quan không biết có tiện hỏi hay không, nhưng thực sự vô cùng quan trọng với tôi.

Tôi và Chu Hiểu Ngư có liên quan gì đến những chuyện này?"
Đây là lần thứ hai anh ta hỏi tôi rồi.

Tôi nhớ tới lần trước khi anh ta bị giết, Đàm Giảo từng nói với tôi về quan hệ của hai người bọn họ, còn cả ánh mắt của Tráng Ngư khi nhìn thấy thi thể.

Chúng tôi đều đang ở giữa dòng thời gian.

Tôi cũng không biết cuối cùng mình và Đàm Giảo sẽ đi về hướng nào, nhưng chúng tôi đều mang theo hi vọng, hiện tại bọn họ ở trong quá khứ hay tương lai đều có thể tốt đẹp.


Hi vọng bọn họ không quên lẫn nhau bởi vì có lẽ đây là lần cuối tôi và Đàm Giảo rời khỏi dòng thời gian.

Tôi chỉ nói một câu: "Tráng Ngư đã là người của anh rồi."
Thẩm Thời Nhạn gần như thất hồn lạc phách đi ra.

Qua một lúc, anh ta quay lại cùng hai cô gái, im lặng đứng phía sau, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.


Tráng Ngư vẫn là dáng vẻ tuỳ ý, không phát hiện ra gì.

Đàm Giảo đi đến bên cạnh tôi, nói: "Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Tôi hỏi: "Mẹ anh và Ô Diệu đâu?"
"Em vừa gọi cho dì, hai người sẽ đến ngay."
Tôi yên lòng, sau đó bọn tôi chợt nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn.

"Đồng chí Đại Nhạn, sao sắc mặt anh khó coi thế?"

"..."
"Uống nhầm thuốc à?"
"Đừng nói bậy."
"Vậy anh nhìn em chằm chằm làm gì? Anh anh anh kéo em làm gì?"
Thẩm Thời Nhạn cầm lấy tay cô ấy, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt tối đen.

Anh ta nói với chúng tôi: "Tôi đi ra ngoài nói chuyện với cô ấy." Vẻ mặt Tráng Ngư không cam lòng, nhưng trong mắt chỉ có ánh sáng phụ nữ mới có.

Đàm Giảo gần như lập tức hất tay: "Đi đi, muốn làm gì thì làm, đừng có quay lại."
Hai người bọn họ đi rồi, trong phòng quay lại sự yên lặng.

Cuối cùng tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, Đàm Giảo đặt tay lên trán tôi: "Mệt thì ngủ đi."
Tôi nói: "Đợi mẹ anh, Ô Diệu đến đã mới ngủ được.

Chắc chắn hai người họ rất lo lắng."

Đột nhiên một nụ hôn chạm vào môi tôi, rồi lập tức rời đi.

Tôi trợn mắt, thấy ánh sáng loé lên trong mắt cô ấy: "Đợi họ đến em không thể hôn rồi."
Tôi không nhịn được cười.

cô ấy là người luôn khiến cho người ta vui vẻ, cho dù là bất cứ lúc nào, ở nơi đâu, khi vào sinh hay ra tử.

Trong lòng tôi tràn đầy hi vọng, chỉ cảm thấy có lẽ chúng tôi có lẽ thực sự cách hạnh phúc ngày càng gần rồi.


Đàm Giảo đã hứa giao đời này cho tôi, mẹ và A Diệu đều còn sống.

Tên tội phạm tàn nhẫn giảo hoạt khéo quá thành vụng cuối cùng đã bại lộ chính mình, như một con chuột chui rúc chạy thục mạng, không còn nhiều thời gian.

Dòng thời gian này cũng sắp đi đến điểm cuối, chỉ cần chúng tôi cố gắng, tôi tin nhất định có thể đi ra ngoài, quay lại cuộc sống bình thường.

Tôi nắm tay cô ấy, không nói lời nào.

Đàm Giảo ghé vào bên giường, cô ấy ngước cằm lên nhìn tôi: "Làm gì mà cứ nhìn em thế?"
Tôi nói: "Ngắm bà xã."
Cô ấy thực sự rất vui, còn hơi thẹn thùng, dút khoát dùng tay che mặt, cúi đầu mỉm cười.

Tôi cũng cười, kéo tay cô ấy xuống, không cho cô ấy che mặt, thấp giọng: "Đợi bọn họ đến, anh sẽ nói cho họ biết chuyện của chúng ta."
"Chuyện gì?" Cô ấy biết rõ còn cố hỏi.

"Chuyện chúng ta đã nói rồi đấy.

Đời này."


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận