Đàm Giảo ngẩng đầu hỏi tôi: "Anh nói xem sợi dây chuyền kì quái kia có liên quan gì đến việc Trần Tinh Kiến hôn mê bất tỉnh không?"
Tôi đáp: "Anh là người theo chủ nghĩa duy vật."
Đàm Giảo nhìn chằm chằm tôi một lát, phụt cười: "Đã như vậy rồi mà anh vẫn còn duy vật sao?"
Tôi nói: "Mối liên quan giữa chúng chỉ là suy đoán của em.
Mặt khác cho dù có liên quan hay không, chỉ có tìm được chân tướng mới được coi là đáp án xác thực.
Suy đoán ngược lại sẽ khiến cho mạch suy nghĩ hẹp đi."
Đàm Giảo lập tức bĩu môi: "Anh vốn lý trí như vậy sao? Em có từng nói qua thực ra anh chả thú vị chút nào không?" Lúc nói lời này, trong ánh mắt cô ấy loé lên ánh sáng.
Tôi nói: "Anh thú vị hay không thì em đã không còn cơ hội đổi ý rồi."
Tráng Ngư ngồi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu: "Này, ở đây vẫn còn một người sống sờ sờ đấy.
Đại Châu, có thể đừng khoe khoang mặn nồng được không?"
Đàm Giảo khẽ nói: "Có bản lĩnh cô cũng mặn nồng đi?"
Tráng Ngư lập tức im lặng, khẽ cười nhạt.
Thẩm Thời Nhạn ngồi bên cạnh cô ấy, cúi đầu im lặng.
Tôi đã có thể ngồi dậy, xuống giường, chỉ là không đi được, tiếp tục trượt chuột trên bàn laptop.
Đây là video được ghi lại từ trong hộp đen xe Trần Tinh Kiến.
Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nghe nói thông tin trước đó đều đã biến mất rồi.
Đàm Giảo nghi ngờ, đoạn video này sở dĩ không bị xoá đi là vì hai tên biến thái muốn ghi chép lại toàn bộ quá trình mình gây án, chỉ có điều trước mắt xem ra không có tác dụng gì với việc chúng tôi tìm kiếm manh mối.
Đó là hai ngày trước vụ án đầu tiên của Trần Ninh Mông xảy ra trong lịch sử.
Trước đó đều là trống không.
Ban đêm xe đỗ trước một đầu đường nhỏ, Trần Tinh Kiến lái xe, rẽ vào một đoạn ngắn, phía trước là nhà hàng Trần Ninh Mông làm thuê.
Trần Tinh Kiến dừng xe lại.
Từ góc của gã có thể nhìn thấy người đến người đi trong nhà hàng.
Trần Ninh Mông mặc đồng phục thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt.
Không có người nói chuyện, không có chút âm thanh nào.
Xem ra người thứ hai cũng không ở trong xe.
Dần dần có một làn sương mù trắng thổi qua camera.
Trần Tinh Kiến châm một điếu thuốc, rồi tắt máy.
Cho đến một hai tiếng sau, gã mới khởi động xe, quay đầu rời đi, Lúc này nhà hàng đã sớm đóng cửa, Trần Ninh Mông cũng đã về nhà.
Quá trình như vậy lặp lại hai buổi tối.
Tôi đoán khoảng thời gian đỗ xe tắt máy kia, bọn chúng xuống xe, theo dõi Trần Ninh Mông, nghiên cứu địa hình.
"Vẫn không quay được chút nào sao?" Đàm Giảo hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, trước khi Đàm Giảo báo cáo cảnh sát tự xưng là nạn nhân, chúng tôi cũng từng đến nhà hàng này nghiên cứu địa hình.
Cuối cùng tôi vẫn cảm giác được đã bỏ sót đầu mối gì, nhưng tạm thời không nghĩ ra được.
Vì thé tôi nhiều lần xem đoạn băng này.
Cũng không biết qua bao lâu, Đàm Giảo đột nhiên vỗ vai tôi, trên mặt là dáng vẻ nghiêm túc: "Này, em có một ý tưởng mới."
Ba người chúng tôi dừng toàn bộ việc trong tay, nghe cô ấy nói.
Trong tay Tráng Ngư còn cầm dụng cụ thăm dò đã bị hỏng, trước đó cô ấy luôn tra tài liệu về phương diện này, vật chất gì hoặc lực lượng gì có thể khiến cho cái máy nổ tung; Thẩm Thời Nhạn cẩn thận đọc lại hồ sơ khẩu cung; Đàm Giảo thì xem video thẩm vấn Trần Tinh Kiến, ngước cằm như đang ngẩn người, không nghĩ rằng cô ấy lại có phát hiện mới.
"Trước đó chúng ta từng phân tích Ô Diệu vốn nên ở là ở đâu." Đàm Giảo nói, "Dựa theo phân tích logic, lại không để ý tới điểm giống nhau giữa yếu tố tình cảm và người bị hại."
Cô ấy vẽ mấy vòng lên bản đồ trên tường, tôi hơi giật mình, bởi vì nơi phát hiện thi thể của người bị hại đều ở trong vòng rất nhỏ.
.