Mây Đen Gặp Trăng Sáng FULL



Tráng Ngư từ từ uống nước, sau đó nói: "Ngày mai anh cùng hành động với Ô Ngộ, phải chú ý an toàn."
Anh đáp: "Ừ."
Tráng Ngư đứng lên: "Không còn chuyện gì khác thì em trở về đi ngủ đây.

"Anh cũng đứng dậy, nhưng không nói được hay không.

Tráng Ngư đi đến trước mặt anh, vịn một tay lên vai anh, "Nào lại đây hôn một cái.

Đây là phần thưởng cho anh giúp bọn em bắt người, trước nay em vốn là người thưởng phạt rõ ràng."
Thẩm Thời Nhạn không nhúc nhích.

Tráng Ngư cảm thấy anh hơi là lạ, cả người căng thẳng.

Cô mỉm cười, phần lớn vẫn là con sói nghe lời nha, lòng trẫm rất được an ủi.

Cô dứt khoát kiễng chân, hôn một cái lên mặt anh, sau đó ghé vào lỗ tai anh thấp giọng: "Sao không dám, không phải hôm qua khi hẹn hò với em, anh hôn rất mãnh liệt tập trung..."
Lời còn chưa dứt, cả người đã bị nâng lên.

Thẩm Thời Nhạn một tay ôm lấy cô, bên cạnh là TV, cô lại càng hoảng sợ, người đã bị anh đặt giữa hai vòng tay, nụ hôn rơi xuống.


Nụ hôn này, cái ôm này mang theo sự nồng nhiệt trước nay chưa từng có, ngón tay anh bắt đầu trượt trên lưng cô, hai mắt nhắm chặt, khoé môi ẩn chứa đau đớn và vui vẻ.

Tim Tráng Người như bị thứ gì đó đập vào, đột nhiên cảm thấy mất phương hướng, cảm thấy sự mãnh liệt nào đó bao phủ toàn bộ kích thích và vui vẻ.

Tay cô cũng bắt đầu luồn vào giữa tóc anh, sờ dưới áo anh.

Hai người hôn đến mức quên hết tất cả, Thẩm Thời Nhạn đột nhiên dừng lại, hai tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn chằm chằm mấy giây.


Tráng Ngư bất mãn: "Tại sao dừng lại? Tiếp tục đi?" Thẩm Thời Nhạn mỉm cười, Tráng Ngư sững sờ, trong ánh sáng u tối, con sói cười vui vẻ như thế, lại như một thiếu niên đơn thuần hết sức chân thành.

Anh chợt cởi áo, lộ ra cơ thể không có chút thịt thừa, cơ thể đàn ông thành thục, lại ôm lấy cô.

Trong đầu Tráng Ngư nổ tung, cơ thể cũng thể, nhưng thứ này vẫn không ảnh hưởng đến suy nghĩ lựa chọn của anh.

Cô chỉ hỏi mình một câu: Có muốn hay không.

Thẩm Thời Nhạn ôm lấy cô đi về phía giường, giọng nói khàn khàn: "Hiểu Ngư, anh..."
Tráng Ngư ngắt lời anh: "Kỹ thuật của anh thế nào?"
Lúc này người thành thật như Thẩm Thời Nhạn cũng không thể thành thật nổi: "Thử xem sẽ biết...!anh có thể học."
Tráng Ngư mỉm cười, tim đập như trống: "Này, tuy em còn là xử nữ, nhưng chắc chắn không ảnh hưởng đến kĩ thuật của em..."
Thẩm Thời Nhạn dừng tay: "Em vẫn còn là sinh viên, anh..."
Tráng Ngư chỉ nói: "Em trưởng thành rồi." Thấy anh rõ ràng đã gươm tuốt khỏi vỏ, lại còn rơi vào đấu tranh giữa dục vọng và đạo đức.

Mỗi gân xanh trên cánh tay căng thẳng, cơ thể đè nặng cô không rời.

Tráng Ngư đột nhiên cảm giác được bộ dáng này của anh gợi cảm chết người.

Cô nắm tay anh, đặt lên ngực mình: "Vừa rồi anh đã tự tay trải nghiệm, còn do dự gì nữa? Yên tâm, bà đây chưa bao giờ hối hận về chuyện mình làm."
(6)

Tráng Ngư ngồi trong xe, hơi hối hận.

Ai nói Thẩm Thời Nhạn là người thành thật, nhân lúc tối qua đạt được cô, sáng nay vẫn là dáng vẻ trung thực chất phác, nói cô thông minh lanh lợi, tất cả mọi người hi vọng cô ở trong xe phối hợp hành động.

Hơn nữa mới sáng sớm còn vừa nói vừa ôm, sau đó thấp giọng cầu xin cô.

Lúc ấy cô đang thoải mái, không nghĩ nhiều đồng ý luôn.


Ai ngờ hiện tại ba người bọn họ đến nơi xảy ra vụ án rồi, chỉ có mình cô ngồi trong xe, trong bóng đêm tối mịt, chán chết chờ đợi.

Ngón tay cô gõ trên đùi, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Thẩm Thời Nhạn ngậm ngón tay cô, khẽ cắn.

Trong lòng run lên.

Cơ thể hơi đau nhức, chân thậm chí không thể khép lại.

Ai nói anh là đầu gỗ, là người thành thật chứ, anh hoàn toàn không biết thoả mãn y như cô, nhưng thể lực của chú già cảnh sát thật đáng sợ.

Tráng Ngư quay đầu nhìn trời tối đen, từ từ mỉm cười.

Cô nghe thấy tiếng động kì lạ, như hai tiếng pháo.

Bọn họ còn chưa truyền đến tin tức.

Cô cầm lấy điện thoại, gọi cho Đàm Giảo.

Trời rất tối, xung quanh cũng rất yên tĩnh, tiếng súng mơ hồ lạ lẫm căn bản sẽ không khiến cho bảo vệ trường học chú ý.

Đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, tự động gọi cho 110 báo án, nói rõ địa điểm và tình hình nạn nhân, sau đó cũng không biết ném điện thoại đi đâu.

Cô đi trên con đường âm u trong trường học, từng bước đi về phía trước.

Sao trên trời lấp lánh, nhưng không ai nhìn thấy, Tráng Ngư cứ thế đi bộ một mình.



Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.

Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.

Những lời này nhiều lần hiện lên trong đầu cô.

Cô đi tới bên cạnh thi thể, Đàm Giảo đang gào khóc, Ô Ngộ ra sức cứu giúp, cô chỉ nhìn thấy thi thể của anh lạ lẫm hơn rất nhiều so với người sống.

Đêm qua anh còn nói bên tai cô: "Hiểu Ngư...!tuy thời gian chúng ta quen biết không lâu...!Hôm nay anh thực sự quá xúc động, nhưng anh sẽ luôn đối xử tốt với em.

Anh thề với huy hiệu cảnh sát trên vai."
Tráng Ngư nhắm mắt lại, xoay người, rời khỏi bạn bè, đi vào sâu trong bóng tôi.

Cô yêu người đàn ông này rồi, từ lần đầu nhìn thấy anh, giống như con bướm kiêu ngạo, mang theo ngọn lửa lộng lẫy đẹp đẽ.

Từ trước khi gặp anh, sau khi quên đi anh.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận