Tôi cảm thấy ánh mắt sáng rực của Ô Ngộ đang nhìn tôi.
Ô Diệu bước lên quen thuộc kéo tay tôi đi vào trong, tôi với em ấy sóng vai ngồi ở trên salon, Ô Ngộ ngồi ở góc giường đối diện bọn tôi, tôi phát hiện ánh mắt anh trở nên tĩnh lặng, trong tĩnh lặng xen lẫn chút lưu luyến liếc nhìn hai người con gái trước mặt.
Tôi không chịu nổi, bởi vì tôi cảm thấy mình muốn tha thứ bỏ qua cho anh ấy.
“Nói việc chính đi.” Ô Ngộ nói: “Ô Diệu, bọn anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em, em nhất định phải ghi nhớ, lần này nhất định phải nghe lời anh.”
Ô Diệu: “Dạ...”
Ô Ngộ bỗng nhiên nhìn về phía tôi, nói: “Em không tin anh, nhưng phải tin cô ấy.
Nickname của cô ấy là Thất Châu, là đại thần trên mạng mà em thích nhất.”
Anh ấy nói vậy, tôi thấy hơi ngượng ngùng.
Quả nhiên Ô Diệu đưa tay che miệng mình: “ÁÁÁ Chị chính là Thất Châu đại đại hả? Đại thần! Á, á, áchị lại có thể xuất hiện trước mặt em!”
Ô Diệu không hổ là em gái của Ô Ngộ, đầu óc em ấy hoạt động rất nhanh, em ấy nói một hơi: “Chuyện quan trọng hai người muốn nói, không phải là chuyện hai người bên nhau chứ? Chẳng lẽ vì em rất thích chị, nên anh trai em dứt khoát cưới chị về làm chị dâu em sao? Trời ạ, Thất Châu đại đại, sao chị có thể xinh đẹp, gầy như vậyEm muốn khóc quá...”
Viền mắt của em ấy đã chan chứa nước mắt, điều ấy khiến tôi cảm động, tôi nhớ đến bài báo đã đưa tin về cái chết của em ấy, càng cảm thấy khó chấp nhận.
Tôi vỗ vai em ấy nói: “Đừng sợ, sau này thời gian chúng ta làm bạn còn dài mà, không liên quan đến anh của em, dù chị với anh ấy không ở bên nhau chị vẫn là Thất Châu, bạn của em.”
Ô Diệu lộ ra đôi mắt từ kẽ tay, rồi liếc nhìn tôi, lại liếc nhìn Ô Ngộ.
Ô Ngộ nhìn bọn tôi, ánh mắt khiến tôi ruột gan rối bời, nhưng đúng lúc đó, tôi phát hiện sắc mặt của anh trắng bệch.
“Ô Diệu, em hãy nghe anh nói.” Ô Ngộ nói: “Ngày 5/8 em tuyệt đối không được đến ngõ Xuân Tịch bên cạnh quảng trường Tú Ngọc.”
Đúng lúc này.
Tôi đột nhiên thấy choáng váng, đứng ngồi không vững, viền mắt cũng biến thành màu đen, nháy nháy liên tục, trong tầm mắt mờ nhạt, tôi liếc nhìn Ô Ngộ một cái, Ô Diệu lại thốt lên: “Hai người làm sao vậy?”
Tôi không có cách nào trả lời.
Tôi thấy viền mắt mình đang không ngừng rẽ ngoặt, những cảnh vật bên trong phòng đều trở nên uốn éo.
Tôi thấy Ô Diệu và hết thảy đang cách tôi rất xa, bọn họ rơi vào trong vòng xoáy rất sâu, mà cơ thể tôi như chết lặng, không thể động đậy.
Nhưng đúng lúc này, ngón giữa truyền đến cảm giác, có người đang nắm tay tôi, tôi không biết anh đã đến gần tôi như thế nào, nhưng giờ phút này tôi lại nhớ đến câu nói khi nãy của anh: Sau này, tuyệt đối không quên.
“Ô Diệu, nhớ kỹ, ngày 5/8 đừng đi đâu cả, hãy ở nhà.” Tôi nghe tiếng thét mơ hồ của anh.
Sau đó tôi rơi vào bóng tối thật sâu, mất đi tri giác.
__
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong căn nhà quen thuộc ở Đại Lý.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn tươi đẹp, yên ả như mọi ngày.
Tôi khỏi nhìn thời gian, cũng đoán được mình đã trở về một năm sau, mùa hè năm 2017.
Tôi đã trở về.
Còn anh ấy thì sao?
Trong lòng tôi như nứt ra một lỗ hỗng, tôi lập tức từ trên giường bò dậy, vừa định lao ra khỏi nhà thì dừng lại.
Tôi luống cuống tay chân bật máy tính lên, tôi liếc mắt nhìn thời gian, quả nhiên chính là ngày hôm sau tôi với Ô Ngộ cùng ăn cơm, tôi lên mạng nhập vào cái tên Ô Diệu.
Trên mạng cung cấp cho tôi kết quả tìm kiếm mới nhất là: Ô Diệu là người huyện x, tỉnh Giang Tô, là sinh viên năm tư đại học xx Tô Châu, Ô Diệu mất tích ở trong nhà vào ngày 7/8/2016, cảnh sát căn cứ vào hiện trường phạm tội, khẳng định hung thủ là cùng một người, đây cũng là cách duy nhất mà tên sát thủ liên hoàn gây án, người bị hại bị mất tích thời gian dài, chưa tìm được thi thể.
Trong lòng của tôi ‘ầm’ lên một tiếng, từ bị giết hại biến thành mất tích, hơn nữa tội phạm còn thay đổi cách gây án, lịch sự ghi chép cũng thay đổi.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc có cứu được hay không?
Tôi đứng lên, đi ra khỏi nhà, lái xe, tôi lái với vận tốc cao nhất từ khi tôi sinh ra đến giờ, tôi lái đến cửa hàng sửa xe.
Ô Ngộ, anh còn ở đấy không?
.