Ngày tiếp theo trên thuyền sóng êm gió lặng.
Điều không ổn duy nhất là thời tiết không được tốt lắm.
Mưa to suốt đêm, ban ngày cũng lất phất mưa.
Du khách vô cũng phàn nàn về chuyện này, bởi vì phong cảnh hai bên bờ giảm bớt đi nhiều, nhìn ra toàn là tối tăm mịt mù, nhưng phàn nàn thì cứ phàn nàn cũng không có cách nào rời thuyền bởi vì "Mỹ Nhân Điền" đã vào nơi rừng núi không người.
Tôi đi đến phòng điều khiển hỏi qua thuyền trường.
Ông ta lại rất có lòng tin: "Chàng trai, yên tâm đi.
Bên dưới chúng tôi có hồ chứa nước không ngừng tháo nước, mực nước sẽ không dâng lên.
Dù gặp mưa lớn hơn nữa cũng không có chuyện gì đâu."
Nói rất hợp tình hợp lý dường như không có gì phải bận lòng, song tôi và Đàm Giảo đều hiểu rõ chắc chắn có tình huống dị thường nào đó đang chờ chúng tôi phía trước.
Song khi đó chúng tôi không hề nghĩ tới là một cách không ai dự đoán trước được.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sức mạnh không lồ của thiên nhiên.
Chạng vạng hôm sau, thuyền đến một hồ nước cao nguyên rộng lớn.
Bầu trời trong xanh ngoài dự đoán của chúng tôi.
Trên đường đi càng thêm yên ả, tâm trạng của tôi cũng thoáng thả lỏng.
Thuyền đỗ lại bên cạnh đồng cỏ, hướng dẫn viên du lịch tổ chức cho mọi người rời thuyền ngắm cảnh, vô cùng tự hào giới thiệu với mọi người: "Nơi này là khu chưa có người khai phá, là khu đồng cỏ hoàn toàn còn đầy đủ hệ sinh thái..."
Tôi dìu Ô Diệu rời thuyền, Đàm Giảo đi đằng sau chúng tôi.
Sau khi đợi Ô Diệu đi xuống dưới, tôi quay ngưởi vươn tay về phía cô ấy, nhưng cô ấy không cần, linh hoạt bước xuống.
Sau đó mỉm cười, thân mật nắm tay Ô Diệu.
Tôi đành phải đi đằng sau, nhìn theo cô ấy.
"A Ngộ..." Trần Như Anh ở phía sau không xa gọi tôi, bước chân nhanh hơn như muốn theo kịp.
Tôi không quan tâm, bước đi nhanh hơn.
Sau khi lên bờ, du khách tản hết ra.
Không thể không nói cảnh sắc nơi này đẹp đến kinh người.
Các dãy núi xung quanh hình thù đặc sắc, như là kiệt tác vũ trụ trộm giấu ở chỗ này.
Nước xanh lam, trong suốt thấy đáy, không phải màu xanh giống như biển cả, mà là màu xanh u tĩnh mê hoặc.
Đồng cỏ vô cùng rộng lớn, nhìn từ xa giống như một đám người cúi đầu không ngừng lên xuống.
Lục, lam, đỏ hồng...!mỗi màu sắc đều vô cùng nguyên chất, đây quả thực là bí cảnh chưa ai biết đến.
Những con chim kia cũng ở đây.
Chúng không ngừng bay quanh trên hồ.
Không có con nào nhìn tôi và Đàm Giảo, hay Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ đằng xa.
Chúng dường như còn chưa biết ai, cũng không tập trung theo đàn.
Tôi nhìn chằm chằm chúng một lát, quay đầu nhìn thấy Đàm Giảo đứng cách đó không xa cũng đang nhìn.
Sau đó tôi ngồi bên hồ hút thuốc, thuốc được mua ở trên thuyền.
Ô Diệu đi qua bên cạnh tôi, a lên một tiếng: "Anh hút thuốc! Không thể nào! Coi chừng em mách mẹ anh học theo thói xấu!"
Tôi mỉm cười: "Đừng có nhiều chuyện.
Anh cũng không mách mẹ chuyện em đọc ngôn tình đâu." Ô Diệu lập tức ngậm miệng.
Đàm Giảo ở bên cạnh con bé làm như không thấy tôi.
Chẳng biết cô ấy đã cởi giày từ lúc nào, dẫm lên cát bên hồ.
Tôi đón ánh mặt trời, híp mắt nhìn hai cô gái.
So với Ô Diệu ngó trái ngó phải, lúc ngồi lúc nằm thì Đàm Giảo chỉ yên tĩnh đi về phía trước.
Ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc dài của cô ấy, loé lên ánh sáng nhạt.
Cô ấy mặc chiếc áo phông phối với chân váy ngắn màu đen.
Trang phục đơn giản, nhưng ánh mắt tôi vẫn bị cô ấy hấp dẫn.
Váy chỉ qua đùi một chút, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Đường cong kia vô cùng xinh đẹp tựa như vốn có.
Tôi đã chú ý rất sớm từ trước kia rồi.
.