Mây đến từ nơi nào

Bùi Thiên Hề rốt cuộc cũng buông nàng ra, để nàng lại lần nữa nằm xuống tháp thượng. Năm ngón tay mảnh khảnh của hắn nâng chén rượu bạch ngọc chứa đầy xuân thủy lên, ngắm nhìn nó một lát với tư thế như công tử đang ngắm hoa dưới ánh trăng, rồi ngửa miệng uống một hơi cạn sạch.
 
Toàn bộ xuân thủy rót hết vào miệng hắn, có vài giọt còn men theo cổ hắn chậm rãi trượt xuống, thấm ướt cổ áo của hắn, trông vô cùng mê người.
 
Có thể làm chuyện hạ lưu nhưng trông vẫn phong nhã như thế, ngoại trừ hắn ra, thiên hạ này không có người thứ hai.
 
Vân Thiên Ngưng che mắt không muốn nhìn tiếp nữa, nhưng nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang dần tiến tới. Hương lan càng lúc càng đậm, cho đến khi mùi hương ấy bao phủ toàn thân nàng thì lúc đó tiếng cười khẽ của người kia cũng truyền đến bên tai:
 
“Xuân thủy của A Ngưng, khiến lòng người ngất ngây hơn cả thứ rượu ngon nhất mà ta từng uống.”
 
“Hưm… đừng… đừng nói…”
 
Vân Thiên Ngưng nhẹ giọng nỉ non, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng hệt như đóa hoa anh đào đỏ thắm trên cành., đôi mi dài khẽ rung, tựa như hai chú bướm đang đậu trên cành hoa, tình yêu đi qua khuôn mặt nàng, khiến nơi đó càng thêm kiều mị.
 
Tiểu cô nương vẫn đang che mặt, cố gắng giấu mình đi, vì nàng không muốn đối mặt với hắn như thế này, chưa kể vừa rồi nàng còn phóng đãng phun nước.
 
“A Ngưng, cho ta ngắm nàng đi.”
 
Bùi Thiên Hề nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến tim, khiến Vân Thiên Ngưng cảm thấy trái tim mình càng lúc càng đập nhanh.
 
Như thể bé mèo sữa đang dùng móng vuốt che đi khuôn mặt nhỏ của mình, dáng vẻ ấy đáng yêu đến mê người. Bụng dưới của Bùi Thiên Hề vẫn chưa phát tiết hết ra ngoài, nụ hôn nóng rực, bất cần dừng trên mu bàn tay nàng, mí mắt hắn ngước lên, mãi đến khi người bên dưới hơi buông tay ra, hắn liền ôm hôn không ngừng trên khuôn mặt nàng.
 
“Ưm a a… ưm hưm!”
 
Tiếng rên rỉ mang theo nức nở của nàng thiếu nữ, nhẹ nhàng vang vọng khắp sương phòng, nhưng lát sau đã bị chặn lại, tựa như có một nụ hôn nồng nàn đang che kín đôi môi nàng, khiến tiếng nghẹn ngào biến thành những hơi thở dốc mập mờ, trong không gian không ngừng truyền đến âm thanh môi lưỡi chạm vào nhau.
 
Vân Thiên Ngưng hơi khó thở, mũi quỳnh gắng sức hít thở, hai cánh mũi mở rộng, tất cả hơi thở đều nhẹ nhàng tỏa lên khuôn mặt hắn. Mềm mềm mại mại khiến lửa dục của người nào đó lại bùng lên lần nữa.
 
Ngoài hơi thở mát lạnh quen thuộc hằng ngày, trong miệng anh còn có thứ chất lỏng ngọt ngào nồng đậm. Nàng biết chất lỏng ấy đến từ đâu, nên càng thêm ngượng ngùng, bối rối, điều này ngược lại còn bị hắn thừa cơ lợi dụng, đầu lưỡi to đẩy răng nàng ra, rồi chui tọt vào trong miệng, tự do đuổi theo chiếc lưỡi nhỏ thơm tho, xem đây như chỗ không người.
 
“Ưm ưm… um…”
 
Dường như phải qua nửa canh giờ, người nọ mới chịu buông nàng ra, Vân Thiên Ngưng bị hắn ôm vào lòng. Hít lấy từng ngụm không khí, ngay cả sức lực để oán trách cũng không còn nữa.
 
“Hai cái miệng nhỏ của A Ngưng đều ngọt ngào như nhau.”
 
Uống xong xuân thủy từ tiểu huyệt non nớt bên dưới, hắn lại ăn hết cái miệng nhỏ phía trên của nàng. Dục hỏa của Bùi Thiên Hề cũng theo đó lui đi đôi chút, cũng không vội vàng muốn cắm vào nàng nữa, mà chậm rãi dắt tay nàng hướng xuống dưới, xoa nhẹ lên cây côn thịt vừa được giải thoát của mình.
 
“Hưm… ưm…”
 
Vân Thiên Ngưng từ lâu đã mất hết sức chối từ, nàng nép người vào vòng tay ấm áp, thoải mái của hắn, đôi mắt hơi khép lại, kiệt sức nhìn cây côn thịt ngạo nghễ phủ đầy gân xanh đang trượt tới trượt lui trong tay mình. Làn da nóng bỏng, thô ráp theo động tác của hắn không ngừng ma sát vào lòng bàn tay nàng, công khai tuyên bố sự bất mãn của nó.
 
“Ưm… ưm… hưm…”
 
Bùi Thiên Hề thấp giọng thở dốc, dùng bàn tay nàng vuốt ve mấy lần, nhận thấy lửa dục lại tiếp tục bùng lên, ý nghĩ muốn bắn từ thắt lưng cũng dần mạnh mẽ hơn. Thế nên hắn liền buông tiểu cô nương trong lòng ra, điều chỉnh tư thế để nàng quỳ sát người mình, còn mình thì duỗi thẳng cơ thể trên giường, như tùng như trúc, bàn tay ấn đầu Vân Thiên Ngưng đến trước côn thịt của mình.
 
“A Ngưng ngoan, ngậm lấy nó đi.”
 
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng xoa mái tóc đen xõa tán loạn của nàng, lực độ lòng bàn tay cũng không cho nàng từ chối. Khi nghe được yêu cầu của hắn, Vân Thiên Ngưng hơi sững sờ, mắt hạnh khẽ chớp chớp, luống cuống nhìn hắn, mái tóc đen tán loạn dính trên gương mặt xinh đẹp của nàng, càng khiến sắc mặt nàng càng thêm hoảng sợ.
 
“Ngậm lấy phía trước thôi là được, nhé?”
 
Đôi mắt phượng ghi lại dáng vẻ lúc này của nàng vào đáy mắt, đôi mắt hắn sâu thẳm như đại dương mênh mông, dụ dỗ người khác, buông xuôi nhảy vào.
 
Nhớ đến lần trước ở Ngưng Vị Các mình và Thiên Hề ca ca cũng đã từng làm loạn như thế một lần. Lần đó hắn không kiềm được khát vọng và Vân Thiên Ngưng cũng không từ chối.
 
Ngón tay thon dài khống chế đầu nhỏ của nàng mỹ nhân chậm rãi ngước về phía trước, dụ dỗ nàng hé miệng ra, ngậm lấy quy đầu của mình.
 
“Hưm!”
 
Khoảnh khắc chiếc miệng đàn hương yểu điệu ngậm lấy mình, thiếu chút nữa Bùi Thiên Hề đã đầu hàng trong miệng nàng.
 
Hắn hít sâu một hơi, duỗi thẳng thắt lưng, một tay cầm côn thịt, tay kia nắm lấy mái tóc đen đang xõa ra của nàng, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy thắt lưng, cắm vào rút ra trong miệng nàng.
 
“Ngoan quá, mở miệng lớn hơn chút nữa.”
 
Quy đầu căng tròn, nóng rực được bao bọc bởi chiếc miệng đàn hương ẩm ướt, chặt chẽ, khiến hắn cảm thấy thỏa mái vô cùng. Sau khi kiềm chế di chuyển vài chục lần, hắn liền muốn tiến vào sâu hơn nữa.
 
“Hưm hưm… hưm… ưm… chàng…”
 
Rõ ràng hắn nói chỉ ngậm phía trước là được, vậy mà giờ lại dám gạt nàng ư?
 
Vân Thiên Ngưng đang muốn nói chuyện, thì cái miệng nhỏ lại bị côn thịt lớn nhét vào. Nàng nức nở không thành tiếng, đầu lưỡi vì cố nói chuyện mà cong lên, trong lúc vô tình đã liếm lên lỗ nhỏ trên quy đầu.
 
“Hưm! A Ngưng!”
 
Kích thích tột cùng từ nơi đó truyền đến toàn thân, Bùi Thiên Hề không ngờ rằng chỉ vừa mới vào miệng nàng mà ý định bắn tinh đã bị kích động mà lao ra khỏi cửa. Thắt lưng hắn rung lên, tinh dịch đậm đặc theo đó tràn vào miệng nàng.
 
Hắn ngửa cổ, mắt phượng hơi khép, bàn tay nắm chặt thành quyền, chờ đợi cảm giác sung sướng tiêu hồn này qua đi. Côn thịt đã bắn tinh vẫn ở trong miệng Vân Thiên Ngưng như trước, chẳng hề rút ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui