“Hưm hưm hưm… ha ưm…”
Vân Thiên Ngưng vẫn đang ngậm lấy côn thịt, thế nên nàng chỉ có thể thấp giọng nghẹn ngào. Chất lỏng trong miệng xuôi theo đôi môi đỏ thắm chậm rãi chảy xuống dưới, cuối cùng rơi xuống lớp y phục mềm mại dưới đầu gối, khiến tấm lụa cánh ve quý giá bị thấm ướt đẫm.
Cảm giác như nghẹt thở quét qua cơ thể nàng, tinh dịch của hắn lại vừa đặc vừa nhiều, rót đầy cổ họng nàng, khiến nàng vô thức muốn nhả ra, nhưng vì bị côn thịt của hắn chặn lại thế nên nàng chỉ có thể nuốt hết xuống.
Hương vị của thứ ấy vô cùng kỳ lạ, từ trước đến giờ nàng chưa từng nếm qua thứ có mùi vị như thế. Mùi xạ hương nồng nặc, dường như còn mang theo mùi hương trên cơ thể hắn, khi xông vào cơ thể nàng, tất cả khiến lý trí của nàng bị đánh tan tành.
Cuối cùng Bùi Thiên Hề cũng hoàn hồn, hắn cúi đầu nhìn người vẫn đang bị giam trước người mình. Sắc mặt nàng đỏ ửng, gương mặt xinh đẹp mê loạn, rõ ràng là mới bị hắn làm mất tỉnh táo. Hắn vội vàng rút côn thịt đi rồi buông nàng ra.
“A Ngưng, ta xin lỗi, nàng ngọt ngào như thế, nhất thời ta không nhin được.”
Hắn cúi người, dịu dàng ôm lấy nàng, rồi hôn lên vầng trán và mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng.
Trên môi nàng vẫn còn dính lại một ít tinh dịch trắng đục, sự tương phản mãnh liệt giữa sắc đỏ thẫm và trắng đục, khiến người ta nhìn qua không khỏi giật mình.
Đầu lưỡi to nhẹ nhàng liếm lên môi nàng, lần lượt lau đi dấu vết phóng túng, mê người ấy, rồi sau đó chuyển sang ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng. Vân Thiên Ngưng vẫn chưa khép miệng, đôi môi khẽ nhếch lên thể hổn hển, mới bình tĩnh được lát thì người kia lại tiếp tục chui vào.
Cũng may lần này sự tấn công không mãnh liệt như trước, mà tựa như một làn gió xuân hóa thành cơn mưa, dịu dàng lưu luyến, đầu lưỡi to cuốn lấy lưỡi nàng, để nàng cùng hắn khiêu vũ một điệu răng môi.
Trong miệng nàng có hương thơm nhàn nhạt, kết hợp cùng mùi xạ hương vẫn còn đọng lại trong hơi thở của hắn, cả hai hài hòa kết hợp với nhau tựa như một điều thần kì, dẫn dụ hắn cũng sa chân vào đó.
“Ưm… A Ngưng… trong miệng A Ngưng có hương vị của ta…”
Hắn thì thầm, khẽ cười, rồi cọ cọ vào những sợi tóc mai bên tai nàng, răng môi quấn quýt lấy nhau, giọng điệu vừa thỏa mãn vừa mập mờ, khiến mặt hồ vừa phẳng lặng lại nổi lên gợn sóng.
“Thiên Hề ca ca…”
Tiểu cô nương trong lòng hắn ngượng ngùng không thôi, đang định trách hắn vài câu, như vừa mở miệng ra, liền ngửi được hương vị dâm mỹ hắn vừa để lại trong miệng mình. Lúc đầu chẳng qua chỉ quẩn quanh trong hơi thở, nhưng giờ đây mắt, mũi, miệng của nàng đều tràn ngập mùi hương ấy, đầy kiều diễm ướt át. Cảnh tượng ướt át kia lại ập đến, nàng không dám nhìn vào đôi mắt sáng như ngân hà của hắn, nhân lúc hắn đang buông lỏng người mình, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, vùi đầu vào vào gối mềm bên cạnh, không muốn chui ra.
Đồ đạc trong sương phòng rất tốt, chiếc gối êm ái này cũng khác với những chiếc gối gỗ hoàng dương thông thường khác, nó mềm mại, to rộng, vô cùng thỏa mái, khi vùi mặt vào đó tựa như đang có trăm ngàn tầng mây trắng ôm lấy mình, khiến người ta chốc lát đã thấy buồn ngủ.
Vân Thiên Ngưng vùi đầu vào bên trong, giống hệt như con đà điểu nhỏ vùi đầu trong cát.
Hơi thở quen thuộc chậm rãi phủ lấy lưng nàng, đầu nhỏ của nàng bị người nọ nhẹ nhàng chạm vào, sau đó từ bên vai truyền đến sức nặng.
Hắn trực tiếp tựa đầu mình lên bên vai nàng, toàn bộ thân thể cũng áp vào thân nàng, tất cả hơi thở cũng tỏa lên đôi vai trần của nàng, dường như trong đó còn mang theo tiếng cười:
“A Ngưng đừng thẹn thùng, đây cũng là một trong những chuyện thú vị của phu thê mà.”
Phu thê?
Người nào đó đang nằm dưới thân vừa nghe thấy hai chữ kia, vành tai giấu dưới tóc mai liền ửng đỏ rõ rệt, theo động tác của chủ nhân muốn tìm tư thế trốn vào sâu hơn nữa, nhưng tất cả vẫn lộ ra trước mắt Bùi Thiên Hề.
Trong hắn biết mình không thể quá đáng, con mèo nhỏ bị mình trêu chọc lâu như thế, chắc chắn sẽ lại múa móng vuốt cào người.
Biết A Ngưng không chịu nổi sức nặng của thân thể mình, hắn xoay người đối mặt với nàng, nhìn vào mắt hạnh đang phủ đầy hơi sương.
“A Ngưng, tối nay ngủ lại ở đây nhé?”
Ban đêm ở Ngưng Vị Các dường như chỉ thuộc về hắn và A Ngưng, cũng dường như vẫn mãi ngát hương và ướt át như thế.
Huống chi, vì ở nơi này nên sáng mai không cần phải vội vàng lên đường phủ, hai người bọn họ ở đây, có thể ngây ngô sống đến thiên hoang địa lão.
Hắn âm thầm đổi chủ đề, còn Vân Thiên Ngưng thì chỉ mỏng hắn không nói đến chuyện xấu hổ kia nữa. Vừa nghe hắn hỏi vậy, trong lòng nàng thầm suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu đồng ý.
Mọi thứ ở đây đều rất tốt, không khác ở trong phủ mấy, ngược lại còn mới mẻ hơn. Mở cánh cửa số phía bắc kia ra chính là cảnh đêm Cô Tô, có điều hiện tại nàng lại không còn sức lực nào để thưởng thức nữa.
Bùi Thiên Hề nhìn tiểu mỹ nhân yếu điếu liếc mắt nhìn sang một bên, hắn cũng theo đó giương mắt nhìn theo nàng.
Một lúc lâu sau, bên cửa sổ nơi sương phòng cao nhất của Ngưng Vị Các là một đôi thiếu niên đang ngồi đó, chàng công tử ôm lấy tiểu mỹ nhân vào lòng, hắn cúi đầu cười đùa với nàng, như vì sợ nàng lạnh, hắn hơi khép cửa lại , thay nàng chắn lại cơn gió đêm mang theo hơi lạnh đầu hạ.
Hoa thơm muôn trượng, bụi vàng lầu son. Cô Tô triền miên này chỉ là màu nền, ánh nhìn của hắn vào nàng mới là tâm điểm.
Có vị khách tôn quý nào đó từ bên ngoài đánh ngựa đi qua, nhìn thấy bản hiệu của tửu lâu này, cặp mày kiếm hơi cau lại, đầy hứng thú quan sát mấy lần, rồi xoay người nói vài câu với thị vệ đi bên mình.
Ông chủ Trương của Ngưng Vị Các đang kiểm tra sổ sách hôm nay, thì “Két ____” một tiếng, cửa chính bỗng nhiên bị một người từ bên ngoài đẩy ra. Gió đêm kéo đến, nhưng thổi mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, ánh nến trên quầy không khỏi cũng yếu ớt lung lay.
Ông chủ ngẩng đầu lên, hai chữ “Đóng cửa” còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị khí thế của đoàn người trước mắt làm cho kinh sợ, điều muốn nói hoàn toàn bị chặn lại nơi cổ họng.
“Ông chủ, ta rất thích cái tên của tửu lâu này.”
Hắn có vẻ không thích nói nhiều, vừa vẫy vẫy tay, những tùy tùng đứng phía sau lập tức tiến lên, trải những thứ trên tay ra trước quầy.
“Tháng này, đừng để người ngoài vào đây.”
Đôi mắt của ông chủ Trương bị hoàng kim sáng lóe đến đau cả mắt, hắn xoa xoa mắt, khựng lại một hồi lâu rồi liên tục nói được.