Mây đến từ nơi nào

Ông chủ Trương đích thân dẫn Tiêu Trạch Tất lên lầu hai, đám thị vệ mặc hắc y đi phía sau khí thế bức người, khiến ông ta thở không ra hơi, cả người càng thêm khúm núm, gần như sắp cúi gập người làm đôi.
 
“Công tử, ngài thấy nơi này thế nào?”
 
Tiêu Trạch Tất không trả lời ông ta, cặp mắt đào hoa híp lại, nhìn về cánh cửa sương phòng bên kia, tựa như có điều trầm tư.
 
Ông chủ Trương nhìn theo tầm mắt của hắn, rồi vội vàng giải thích:
 
“Công tử, trước khi ngài tới đây sương phòng đó đã có người đặt trước rồi, hẳn là sáng mai họ rời đi, sẽ không quấy rầy đến công tử đâu.”
 
Thị vệ bên cạnh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía ông, lạnh lùng như đao:
 
“Ông chủ Trương đang chê tiền cọc quá ít ư?”
 
Ông chủ Trương bị tên thị vệ kia nhìn đến phát run, tựa như sương giá tháng chạp nhập vào thân thể, khiến ông ta thậm chí không dám nhìn thẳng. Cũng không dám phản bác lại vị đại nhân vật không rõ lai lịch kia, nhưng lúc này ông cũng đâu thể buộc những vị khách trong sương phòng kia rời đi.
 
Dù sao lúc gặp hai vị khách kia, ông cũng thấy được khí độ phú quý thoát tục của bọn họ. Cả hai bên ông đều không thể đắc tội, thế nên ông chỉ biết quỳ xuống dập đầu xin tha.
 
“Thôi.”
 
Một giọng nói lười biếng truyền đến, Tiêu Trạch Tất dời mắt, nhìn về khuôn mặt khổ sở của ông chủ Trương, giọng nói của hắn mang theo ý cười:
 
“Không làm khó ông chủ nữa.”
 
Giọng điệu của vị này hiền hòa, lại còn đem đến cảm giác bề trên cúi đầu thương hại ban ân. Trong lòng ông chủ Trường thầm run lên, trực giác nhắc nhở ông rằng vị công tử này dường như không chỉ đơn giản là bậc con nhà quyền quý. Lúc ông ngẩng đầu lên, trên gương mặt đã nở nụ cười rạng rỡ nhất.
 
“Tạ ơn công tử đã cảm thông. Công tử có phong thái như rồng như phượng, tâm địa lại hiền lành, quả thật là phúc phận của tại hạ. Nếu có chuyện gì, ngài cứ việc phân phó cho tại hạ.”
 
“Được.”
 
Vị công tử với gương mặt thiện lương thoáng nở nụ cười, môi mỏng khẽ mở: “Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai ông chủ đến đây giúp ta tìm người.”
 
“Được được, tại hạ nhất định sẽ tìm được.”
 
Đợi hắn đi rồi, người thị vệ đứng bên cạnh Tiêu Trach Tất yên lặng tiến lên, thấp giọng nói:
 
“Điện hạ, người có muốn báo tin với Hoàng Hậu nương nương không? Mấy ngày trước, có người truyền tin đến nói rằng nương nương rất lo lắng…”
 
Hắn còn chưa nói ra hết câu, thì ánh mắt của Tiêu Trạch Tất đã liếc tới, hắn đành mím môi, nuốt những lại mình muốn nói tiếp xuống.
 
Lần này Điện Hạ đến Cô Tô nhưng không báo trước, chọc giận Hoàng Hậu nương nương, mấy ngày nay bồ câu trong cung đưa thư đến đây không biết bao nhiêu lần, nhưng Điện Hạ không hề hồi âm lấy một lần. Sau khi nhận được mật báo của thủ hạ, Điện hạ không ngừng lao thẳng về hướng Cô Tô. Hắn đi theo Điện Hạ nhiều năm như thế, nhưng cũng chưa từng thấy dáng vẻ bận tâm như lúc này của Điện Hạ.
 
Điều này đối với Thái Tử của một nước, dường như không phải là chuyện tốt.
 
Nhớ tới lời Hoàng Hậu nương nương dặn dò mình, trong nháy mắt Thanh Phong có chút ngẩn người.
 
“Thanh Phong, làm cho tốt nhiệm vụ của ngươi đi.”
 
Tiêu Trạch Tất nhìn tên ám vệ mẫu thân phái đến đi theo bên mình, mày kiếm của hắn nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng như vừa chui ra từ trong biển máu khiến lòng người không khỏi run rẩy.
 
“Lui đi, không có chuyện gì thì không cần quấy rầy bổn điện hạ.”
 
Có một số chuyện, quản quá nhiều sẽ khiến người ta thấy chướng mắt, mà dường như hắn cũng đã dung túng cho tên ám vệ này khá lâu rồi.
 
“Vâng!”
 
Thanh Phong không ngu ngốc ở lại nơi này nữa, vội vàng phụng tay cáo lui.
 
Đợi Thanh Phong đi rồi, Tiêu Trạch Tất ngồi xuống án kỷ gỗ sơn đen sau tấm bình phong, trầm tư chốc lát. Sau đó hắn rút tờ giấy Tuyên Thành trên án kỷ, dùng chặn giấy vuốt thẳng mặt giấy, lấy cây bút thanh ngọc lông sói, chấm vào mực rồi đề bút vẽ tranh.
 
Ngón tay như ngọc đề xuống, gương mặt của nàng mỹ nhân cũng dần dần hiện rõ.
 
Nàng thiếu nữ với mái tóc đen dày cuộn lại thành búi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát như trứng ngỗng, đầu mày và đôi mắt hạnh ướt đẫm sương mù. Nàng mặc trên người chiếc cẩm bào gấm hải đường và y phục lụa là tuyết trắng, làn da trắng ngần đi cùng những sắc màu quyến rũ, khiến nàng trông như một đóa hoa hải đường đang đi giữa ma quỷ.
 
Lần đầu hắn gặp nàng, nàng mặc nam trang, nhỏ nhắn tuấn tú, rõ ràng là nữ nhi, nhưng cứ nhất quyết dùng giọng nam nhi để nói chuyện, và cũng không hề biết rằng từ ánh nhìn đầu tiên giữa đám người hắn đã nhìn thấu nàng.
 
Những lần gặp sau này hắn chỉ toàn làm đầu trộm đuôi cướp, muốn lén nhìn nàng nhưng nàng đã được người khác ôm vào lòng, những tiếng nói cười, cùng vẻ mặt sáng ngời xinh đẹp ấy, dường như hắn chưa bao giờ được ngắm nhìn.
 
Ánh mắt Tiêu Trạch Tất dừng lại trước bức họa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ nữ nhi của nàng, tuy đã từng tưởng tượng về nó, nhưng hắn không cảm thấy choáng ngợp như lúc được tận mắt trông thấy. Vì thân phận của mình, hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc trên thế gian, nhưng lại không có cô nương nào hợp ý hắn đến thế, khiến hắn cứ mãi nhớ mong trong lòng.
 
Đầu bút chấm vào màu trắng, chạm nhẹ lên hai con ngươi của nàng thiếu nữ, trong nháy mắt đôi mắt hạnh kia liền hiện lên thần thái chân thật, sáng ngời như sao, chẳng khác nào người thật.
 
Tiêu Trạch Tất cười một tiếng, lúc này hắn mới hài lòng buông bút xuống. Gió đêm thôi tới, mang theo hơi lạnh của buổi tối đầu hè, hắn ngồi dựa lên cửa sổ, nhẹ nhàng xoa xoa trán.
 
Đã nhiều ngày bôn ba vất vả, lúc này vừa được thả lỏng, cơn buồn ngủ đã đột nhiên ập tới. Sự mệt mỏi tích góp mấy ngày qua như nhân lên gấp bội khiến hắn thoáng chốc không chống đỡ nổi.
 
“Nguyên An, thu dọn.”
 
Người hầu đến, giúp hắn cởi cẩm bào trên người ra, treo lên một bên trên tấm bình phong, rồi đi vào bồn tắm bên trong sương phòng.
 
Trong một sương phòng khác, Vân Thiên Ngưng đang vùi mình trong lòng Bùi Thiên Hề, chấp nhận những nụ hôn thỉnh thoảng đáp xuống của hắn. Bỗng không biết vì sao, trái tim nàng chợt run lên, tựa như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng nàng lại không thể đoán trước được. Nàng hơi nhíu mày, nhìn dòng người thưa thớt đang dạo bước trên đường, vẫn như mọi khi đấy, nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó hơi khác.
 
“A Ngưng, sao thế?”
 
Người lúc nãy vừa bước xuống dưới lầu, hình như là thị vệ mang theo kiếm?
 
“Không sao.”
 
Vân Thiên Ngưng lắc đầu,con phố này từ trước đến nay vốn phồn hoa, sầm uất, nhiều thủ vệ canh phòng cũng là chuyện bình thường, có lẽ là do nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui