Thiên Hề ca ca… thật ra đã sớm biết rồi sao? Vậy tại sao…
Đôi mắt Vân Thiên Ngưng đỏ hoe, sao nàng lại không hiểu lý do được chứ?
Thiên Hề ca ca không muốn nàng lo lắng, hắn từng nói với nàng, mấy ngày này ở Cô Tô, hắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy nàng, thế nên đương nhiên hắn cũng không nói tin xấu này với nàng.
Nghĩ đến hắn, trái tim Vân Thiên Ngưng lại run lên, sao đến lúc này rồi mà Thiên Hề ca ca vẫn chưa quay lại?
“Vì hắn sẽ không quay lại nữa.”
Tiêu Trạch Tất tàn nhẫn đập tan suy nghĩ của nàng, giọng nói vì ghen tị mà trở nên lạnh lùng, từng câu từng chữ, chẳng khác nào cơn gió rét đang quét qua trái tim nàng.
“Ta nghĩ, có lẽ nàng đã đoán được, chén trà này hẳn cũng có vấn đề. Bây giờ nàng muốn nhổ hớp trà vừa uống ra, phải không?”
Trực giác nhắc nhở A Ngưng không thể tiếp tục đợi ở đây nữa, nàng đột ngột đứng lên, quay người muốn tìm Bùi Thiên Hề. Bỗng trong nháy mắt một luồng hơi nóng ập đến, nhanh chóng bao phủ toàn thân nàng, rồi lan ra tứ chi, lấy đi tất cả sức lực trên người nàng.
“Ngươi… ngươi bỏ gì vào trong đó?”
“A Ngưng thông minh như thế, không phải nàng đã đoán ra được rồi sao?”
Tiêu Trạch Tất ôm lấy thân thể đang ngã xuống của nàng, bàn tay to như bóp chặt lấy eo nàng như kìm sắt. Khi bị kích thước của vòng eo nàng làm kinh ngạc, hắn liền ấn nàng vào giá sách, nơi nàng và Bùi Thiên Hề mới vừa quấn quýt, ánh mắt hắn cũng sáng ngời như sao.
“Ảnh Thất bảo ta nên lấy lùi làm tiến, cẩn thận từng bước, nhưng hắn đã đoán sai rồi.”
Hắn ghé đến gần nàng hơn, hơi thở ấm nóng tỏa ra bên má nàng, Vân Thiên Ngưng ra sức giãy giụa, nhưng lại bị hắn dễ dàng giữ lại.
“Người mà mình ngày đêm muốn có được, làm sao vờ như vô tình với nàng được.” Với dáng vẻ quyết liệt như vậy mà nàng vẫn đẹp mê người, Tiêu Trạch Tất chăm chú nhìn nàng, rồi nói tiếp: “Lúc nhìn thấy hai người quấn quýt, ta biết nếu mình muốn cẩn thận từng bước thì cũng đã muộn.”
“Vì ta đã nói rõ tâm ý với Ninh Viễn Hầu, nên ta sẽ không làm những chuyện vòng vo nữa, ta muốn nàng, nàng nhất định phải thuộc về ta.”
“A Ngưng, nàng biết ta muốn làm gì mà.”
Hắn nhìn tiểu mỹ nhân đang thất thố sợ hãi, rồi ép đến gần nàng hơn, môi mỏng hết mở ra rồi khép lại. Mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra nàng đều hiểu cả, ngay cả đứng như thế này cũng khiến lòng nàng lo sợ.
“Điện hạ cứ khăng khăng làm theo ý mình như thế, có khi nào người nghĩ đến hậu quả chưa?”
Bàn tay nhỏ của vân Thiên Ngưng cuộn lại thành quyền, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, như đang xoa dịu luồng hơi nóng không biết đang truyền đến từ đâu. Nàng gắng sức giữ mình tỉnh táo, để cố giải hòa với hắn.
Nàng cũng muốn tranh thủ thời gian, đợi Thiên Hề ca ca quay lại.
Nghĩ đến người không biết lúc này sống chết thế nào, đáy lòng Vân Thiên Ngưng lại đau đớn, cảm giác hận thù như thủy triều kéo vào tim. Cố đè nén nỗi sợ hãi khi bị người khác khống chế, nàng giương đôi mắt hạnh lạnh như sao, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt, dẫu thế cũng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.
Tiêu Trạch Tất chậm rãi đến gần, hắn không có hành động gì khác, nhưng đôi mắt lại khóa chặt lấy nàng, tựa như đang ngắm một món đồ quý giá. Bàn tay như vô tình như cố ý đảo quanh eo nàng, rồi lại như có như không chạm vào da thịt mẫn cảm. Cảm nhận được thân thể mềm mại của người nào đó đang run lên bần bật, hắn ghé đến bên tai nàng, khẽ cười một tiếng:
“Dáng vẻ sợ hãi của A Ngưng, cũng rất đẹp.”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng bóp lấy cằm nàng, lực đạo dịu dàng, không khiến nàng thấy đau, nhưng vẫn khó mà thoát ra được, chẳng khác nào gông xiềng mềm mại, trói chặt lấy chú chim trong lòng bàn tay hắn.
“Đáng tiếc, người nào đó sẽ mãi mãi không đến nữa. Sau này, tất cả những dáng vẻ của A Ngưng, chỉ có mỗi mình ta mới có thể ngắm được.”
Ánh mắt của hắn vẫn sâu thăm thẳm, không chút lưu tình dán chặt lên gương mặt nàng, như thể ngọn lửa cháy rực trên thảo nguyên, vừa nóng bỏng vừa tùy tiện.
Vân Thiên Ngưng bị buộc phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi thở trên người hắn hoàn toàn khác với Thiên Hề ca ca. Đậm hương Long Diên, ngang ngược xâm nhập vào mỗi một hơi thở của nàng, giống hệt như con người của hắn vậy.
Luồng nhiệt trong cơ thể điên cuồng chiếm lấy từng mạch máu của nàng, thiêu đốt từng sợi lý trí, từng cơn sóng dục vọng ầm ầm ập xuống, hoàn toàn nhấn chìm thân thể của Vân Thiên Ngưng.
Tiêu Trạch Tất ngắm nhìn nàng một hồi lâu chẳng khác nào đang thưởng thức con mồi của mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của nàng dần dần mất khống chế ửng đỏ, đôi mắt lạnh như sao phủ kín sương mù, có lẽ là vì tác dụng của thuốc nên tình ý càng thêm dạt dào.
Thuốc đã ngấm.
Hắn phải tỉ mỉ thưởng thúc con mồi của mình mới được.
“Buông ra… đừng… chạm vào ta… hưm!”
Đôi môi mỏng của hắn chuẩn xác phủ đến, bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, rồi ngậm lấy cánh môi đỏ mọng đang run rẩy của nàng. Viên kẹo ngọt đẹp nhất thế gian cũng không ngọt ngào bằng bờ môi mềm ấy. Nàng đáng yêu như tuyết, cũng dịu dàng, mềm mại hệt như tuyết, chỉ vừa nếm thử một chút, đã khiến hắn khát khao muốn mãi mãi có được nàng trong lòng bàn tay.
Lửa dục mãnh liệt đang chiến đấu với chút lý trí tàn dư trong thân thể nàng , Vân Thiên Ngưng dùng sức lực lớn nhất của mình, ra sức đập vào lồng ngực hắn, trong đôi mắt tràn ngập màu tuyệt vọng.
“Hưm!”
Máu tươi chảy xuống từ nơi kết hợp của hai người, Tiêu Trạch Tất không những không tức giận mà ngược lại còn cười rộ lên. Hắn buông đôi môi đang bị mình giày vò ra, rồi dịu dàng ấn đầu ngón tay vào nơi đang chảy máu trên bờ môi ấy.
“Đừng cắn, ta sẽ đau lòng lắm.”
Ánh mắt hắn dời xuống bờ ngực yêu kiều bên dưới của nàng, nhớ lại cảnh tượng quấn quýt nồng thắm của nàng vào người nào đó, ánh mắt hắn lại sáng lên ánh lửa, bàn tay chậm rãi đưa xuống, đặt lên nơi cao ngất kia.
“Ầm_____”
m thanh ngã xuống truyền đến, như thể có người đang phá cửa xông vào. Vân Thiên Ngưng rưng rưng quay sang nhìn về hướng ấy, trong làn khói bụi mịt mù, người nào đó khoác trên mình bộ y phục đen huyền, trên khuôn mặt tuấn tú dính vài vệt máu, mắt phượng kiên quyết, như một vị chiến thần vừa phá trời đến đây, đứng ở xa xa nhìn về phía nàng.
“Vèo_____”
Thanh đoản kiếm sắc lạnh bay vụt trên không để lại vệt sáng chói mắt, tựa như một tia chớp. Tiêu Trạch Tất vội vàng né người đi, ngọc quan vấn tóc bị lưỡi kiếm sắc bén cắt qua, một phần tóc đen nhánh rơi xuống khiến hắn trông hơi chật vật.
Hắn sờ sờ tay phải của mình, nếu lúc nãy hắn không nhanh chóng tránh đi, thì tay hắn đã tàn phế luôn rồi.
Cảm tạ thần linh, may sao vẫn chưa đến muộn.