“Aaa____”
Tiếng rên rỉ của nàng thiếu nữ ngân cao, tựa như đau đớn mà cũng giống như thoải mái, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bả vai hắn, đầu ngón tay trắng như ngọc để lại trên lưng hắn những dấu tay đỏ đậm.
Cảm giác đau nhói từ phía sau truyền đến khiến ngọn lửa tình nồng nàn tan ra, hóa thành ngọn lửa dục cháy bùng mãnh liệt, không ngừng lan tràn khắp trái tim hắn.
Bàn tay Bùi Thiên Hề đan vào mười ngón tay nàng, được nơi mềm mại chưa từng khai phá ôm lấy, còn mạnh mẽ siết chặt, khiến gân xanh trên mu bàn tay hắn bất ngờ nổi lên, kiên quyết đè chặt nàng xuống dưới thân mình.
“A Ngưng… đừng cử động… hưm…”
Bỗng nhiên phải nghênh đón thứ khổng lồ như vậy, nàng thiếu nữ dưới thân vô thức siết chặt lại để tự vệ, cái mông nhỏ bất an run rẩy, ngây thơ muốn đẩy thứ xấu xa kia ra ngoài.
Mông Bùi Thiên Hề hóp lại, càng nhìn gần càng thấy rõ được thắt lưng thanh thoát, ưu mỹ của chàng thiếu niên. Hắn thở dốc, cúi đầu xuống, đặt lên vầng trán thanh tú của người nào đó một nụ hôn, giọng nói của hắn trầm thấp đến đáng sợ.
Bên trong nàng quá mềm mại, hắn chưa bao giờ cảm nhận được thứ gì mềm mại như thế. Xuyên qua lớp màng ngăn cách, hắn tiến vào nơi tư mật tiêu hồn nhất của nàng thiếu nữ, nơi ấy dồi dào nước suối, da thịt non mềm. Ngày trước hắn chỉ có thể nhẫn nại quẩn quanh bên ngoài, đến tận hôn nay hắn mới có thể tiến sâu côn thịt vào cái miệng nhỏ mềm ướt, nũng nịu mà hắn ngày đêm ao ước. Mấy nghìn mị thịt kéo đến, dùng sức mút lên thân gậy như sắp nổ tung, khiến mỗi một tấc trên đó đều nổi lên gân xanh, từng đường từng đường hằn lên thật rõ, và tất cả đều được cánh hoa yêu kiều nhất trên đời này dịu dàng ôm lấy.
“Huhu… Thiên Hề ca ca… Thiên Hề ca ca…”
Dưới thân Vân Thiên Ngưng như đang bị một cây chày sắt hung tợn đâm thọt, cảm giác tê dại vì đau đớn lấn áp tình dược nóng bỏng như lửa, trong nháy mắt như đã kéo thần trí của nàng trở về. Thịt non nơi hạ thể nhẹ nhàng bị xé toang, khiến nàng ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn.
Nàng chỉ có thể luống cuống gọi hắn, khát vọng hắn giống như bao ngày, ôm lấy nàng, hôn lấy nàng, sau đó rút thứ đang khiến nàng đau đớn kia đi.
“Ta đây…. A Ngưng… Đừng sợ…”
Bùi Thiên Hề cúi đầu trao cho nàng một nụ hôn qua quýt, hạ thể vì động tác của hắn mà giật giật theo, cùng với đó là tiếng nàng thút thít khóc. Lúc hắn nhìn xuống, vệt máu đỏ tươi đã men theo thân gậy từ từ chảy ra ngoài.
Trái tim hắn như bị ai đó mạnh mẽ đâm thật mạnh, khi nhìn nàng vì hắn mà phải chịu khốn khổ đến thế, đồng thời trong lòng hắn còn dâng lên một cảm giác thỏa mãn lạ thường, tựa như ham muốn nam tính từ khi sinh ra đã có, khiến hắn không thể nào kiểm soát được dục vọng chinh phục của mình.
A Ngưng của hắn, chỉ có thể là của mỗi mình hắn mà thôi. Cuối cùng cả người nàng cũng thuộc về hắn, dịu hiền, ngoan ngoãn, xinh đẹp nằm rạp dưới người hắn.
Bọn họ sẽ không bao giờ tách rời nhau nữa.
Cảm giác thỏa mãn kéo lửa dục vọt lên sống lưng, dòng điện chạy khắp cơ thể khiến Bùi Thiên Hề không hỏi hít sâu một hơi. Hắn nhìn tiểu mỹ nhân đang khóc thầm trong lòng bàn tay mình, dịu dàng hôn nàng mấy cái, rồi chậm rãi di chuyển thắt lưng muốn rút dần ra ngoài.
“A a… đau…”
Tiểu huyệt bị gậy thịt nóng như lửa cắm mạnh, lại còn tiến sâu vào trong khiến Vân Thiên Ngưng đau đớn đến nổi kẹp chặt hạ thân lại, mạnh mẽ kẹp lấy côn thịt của hắn, đưa hắn tới một hồi tiến thoái lưỡng nan.
“Ưm!” Bùi Thiên Hề hừ nhẹ một tiếng, tựa như mới vì bị ai đó đánh một quyền, khiến sắc mặt của hắn cũng dần thống khổ.
Vân Thiên Ngưng cắn môi nhìn chàng thiếu niên bên trên, dường như hắn cũng không ổn lắm, những hạt mồ hôi to chừng hạt đậu rơi xuống trán nàng, nhưng tất cả điều được hắn dịu dàng gạt đi.
“Ngoan… ưm… A Ngưng ngoan… rất nhanh…. Rất nhanh sẽ hết đau thôi...”
Bùi Thiên Hề có nhịn lại hương vị tiêu hồn kia, đè nén dục vọng muốn điên cuồng đưa đẩy, nhẹ giọng an ủi tiểu cô nương đang giàn dụa nước mắt dưới thân.
“Nàng vì ta mà cố chịu chút nhé?”
Hắn cắn chặt răng, mỗi một từ nói ra đều tốn rất nhiều sức lực, nhưng vẫn duy trì giọng nói dịu dàng như trước, khiến ai nghe thấy cũng phải mềm lòng.
“Huhu… huhu… ừm…”
Trái tim Vân Thiên Ngưng rung động, biết được hắn cũng khó chịu giống mình, nàng khụt khịt cố thả lỏng tiểu huyệt ra, để côn thịt của hắn dễ dàng đưa đẩy bên trong mình hơn.
“Ưm ưm… a…”
Những tiếng ngâm nga như đang dần thay đổi theo lực đạo cắm vào của hắn, khi thì chậm rãi, khi thì dồn dập, cuối cùng mang theo chút thỏa mãn lạ thường, mà ngay cả chính Vân Thiên Ngưng cũng không nhận ra.
Cảm giác đau tận tâm can như được côn thịt kia chậm rãi xoa dịu, khiến lửa dục trong lòng nàng lại lần nữa bùng lên, tiểu huyệt đang ăn côn thịt càng thêm ngứa ngáy, dâm mị. Xuân thủy tận sâu trong hoa tâm như đại hồng thủy, theo động tác đâm thọc của chàng thiếu niên mà ào ạt bắn ra ngoài.
“Ưm a… Thiên Hề ca ca… a a a… lớn quá a…”
Tình dược lại không chế lý trí của nàng, khiến môi nàng dễ dàng thổ lộ ra những suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng. Cây côn thịt bên trong cũng không biết vì sao, vừa nghe được mấy chữ kia đã lập tức căng lớn hơn nữa.
“Nàng thích không?”
Làm gì có chàng thiếu niên nào có thể cưỡng lại được những lời phóng túng, ngây thơ như thế. Trái tim Bùi Thiên Hề rung động mãnh liệt, lửa dục càng cháy thêm, mặt phượng sâu thẳm, côn thịt lặng lẽ tăng thêm lực độ, không ngừng đâm mạnh vào hoa huyệt, khiến hoa túi trứng lớn cũng theo đó thô bạo đánh vào giữa chân nàng.
Cần cổ thon dài cúi xuống, ngậm lấy đỉnh ngực hồng nhuận kiều diễm, trông hắn lúc này chẳng khác nào một học trò chăm chỉ, kiên nhẫn ráo riết hỏi nàng:
“Thích không?”