Bể tắm được xây dưới bóng trăm hoa đua nở, cành lá um tùm, thế nên chỉ thấy được hai chiếc bóng đang quấn quýt vào nhau hệt như giao cổ tiên hạc. Chợt có tiếng nam tử trầm thấp, mát lành đang thấp giọng thì thầm, tất cả luyến lưu ấy hòa cùng những tiếng hít thở nhè nhẹ của nữ tử.
Không biết trời đã tối từ khi nào, lúc hai người quay về viện, thì một cơn mưa nhỏ bất chợt lướt qua, gõ lên từng cánh sen trong hồ.
Một bàn tay thon dài, thanh tú vén tấm màn cửa sổ xanh biếc ra, ngoài cửa một con bồ câu trắng trẻo, mập mạp bay đến, kêu lên hai tiếng “cục cục”. Thấy chủ nhân, nó vui vẻ gật đầu một cái, móng vuốt nhỏ bấu vào mép cửa sổ, vỗ vỗ cánh, sung sướng vô cùng.
“Suỵt.”
Bùi Thiên Hề đặt ngón tay lên môi, nhìn sang nàng nữ tử vẫn còn ngủ say, khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
“Chớ đánh thức nàng.”
Tiểu gia hỏa kia nghiêng đầu, nhìn theo tầm mắt của chủ nhân, rồi tức khắc ngoan ngoãn không kêu nữa, toàn thân nó run lên, sà xuống án thư bên cửa sổ. Bùi Thiên Hề hạ bút xuống viết một hàng chử nhỏ, rồi cuộn tờ giấy mỏng lại một vòng, nhét cuộn giấy ấy vào ống đồng bên cạnh móng vuốt.
“Đi nhanh, về nhanh.”
Tiểu gia hỏa rất thông minh khẽ gật đầu, rồi vỗ đôi cánh trắng như tuyết, bay đi.
Bùi Thiên Hề nhìn về hướng thành Kim Lăng, trong đôi mắt thâm thúy, sâu thẳm, ẩn giấu nhiều suy tư mơ hồ.
“Ưm…”
Vân Thiên Ngưng đang say giấc dường như hơi khó chịu, nàng khẽ giật mình, bàn tay nhỏ theo thói quen tìm đến chỗ hắn, nhưng lại không chạm được vòng tay quen thuộc của người nào đó.
Nàng không hài lòng cau mày, nháy mắt tiếp theo, vòng tay quen thuộc kia đã quay lại.
“Ưm…”
Thiếu nữ vừa lòng ‘ưm’ nhẹ một tiếng, tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, rồi tiếp tục vùi mình đi gặp Chu Công (1).
Gió nam ấm áp thổi tới, đóa lựu ngoài cành nở rực như đốm lửa, một mùa hè tuyệt đẹp, và cả nàng cũng thế.
Mắt phượng của Bùi Thiên Hề ngập tràn ý cười, hắn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên vầng trán của Vân Thiên Ngưng.
“A Ngưng, ta sẽ cố hết sức để bảo vệ nàng.”
Cuối cùng như bỗng nhớ đến điều gì đó, trong đôi mắt hắn dâng lên một màu âm u, bàn tay to ôm chặt lấy nàng, lực đạo cánh tay hơi lớn khiến Vân Thiên Ngưng đang chìm trong giấc mộng không khỏi ‘hít hà’ một tiếng.
“Ta tuyệt đối không thể để mất nàng.”
Ngón tay hắn lướt qua từng tấc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay men theo những đường nét ưu mỹ chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trước cánh môi non mềm, rồi nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi môi ấy.
Hưm, còn mềm mại hơi cả cánh hoa.
Bùi Thiên Hề không kìm được nỗi kích động trong lòng, lại cúi xuống hôn lên bờ môi ấy.
_____
Khi Vân Thiên Ngưng tỉnh lại, trong tâm trí nàng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, tựa như có rất nhiều kí ức đã bị nàng giấu ra sau gáy, nhưng vì lúc này đầu óc nàng vẫn còn đau đớn nên nhất thời không biết phải nhớ đến điều gì.
Nàng vừa thử cử động hai chân, thì cơn đau dưới thân đã âm thầm nhắc nhở khiến nàng đau đớn đến kêu lên thành tiếng.
Cảm giác vô lực và mỏi nhừ vì bị côn thịt to lớn mài nghiền như dời non lấp bể ập đến, những kí ức điên cuồng kia cũng theo đó tràn đến, phủ đầy tâm trí nàng.
Nàng và Thiên Hề ca ca đi đến sách tứ mới mở, gặp phải người trong Đông Cung kia. Tiêu Trạch Tất cho nàng uống chén trà đã hạ tình dược, khiến mọi người xao lãng, nhằm dùng sức mạnh ép buộc nàng, sau đó…
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thiên Hề ca ca đã đến giải cứu nàng.
Rồi sau đó…
Oàng___ Khuôn mặt nhỏ của Vân Thiên Ngưng thoáng đỏ bừng, bàn tay nhỏ bấu chặt vào tấm chăn nệm dưới thân, nàng cắn chặt môi dưới, vừa xấu hổ vừa không dám tin.
Nàng, nàng đã chủ động cầu hoan với Thiên Hề ca ca.
Những hình ảnh dâm mỹ quấn quýt kia hiện ra trong ký ức của nàng, trong cảnh tượng ấy khuôn mặt nàng vì bị tình dược khống chế mà đỏ gay, hô hấp dồn dập ôm lấy người hắn. Bàn tay nhỏ bé như dây mây, ôm chặt lấy tấm lưng hắn, rồi hệt như con mèo nhỏ nũng nịu cọ vào người hắn, ríu rít tìm kiếm những nụ hôn và chiếc ôm từ nơi hắn.
Cuối cùng, nàng và hắn cũng đã giao hoan một cách đúng nghĩa.
“Hưm…”
Khuôn mặt trắng nõn bị cổ áo che khuất, trong lòng Vân Thiên Ngưng thầm mắng người đã bỏ thuốc mình. Biết mình và Thiên Hề ca ca đã làm chuyện phu thê, nhưng trong lúc nhất thời nàng vẫn khó có thể đối mặt được với chuyện ấy, không còn cách nào khác nàng chỉ đành vùi khuôn mặt vào chiếc gối mềm của người bên cạnh.
“A Ngưng, nàng tỉnh rồi à.”
Giọng nói của người nào đó xuyên qua bốn tấm bình phong gỗ đào truyền đến, tuy vẫn dễ nghe, trong trẻo như bao ngày, nhưng đối với Vân Thiên Ngưng lúc này mà nói, thì đó lại tựa như âm thanh ma quỷ đang đâm thấu vào tâm can của nàng. Hình như người nọ đang ở thư phòng cách vách, nhưng hắn vẫn luôn hướng tai về nơi này, vừa nghe động tĩnh của nàng, hắn đã đặt giấy bút trên tay xuống, rồi đi về phía nàng.
Trong lòng Vân Thiên Ngưng oán thầm, muốn ngay lập tức trốn đi, đáng tiếc cả người nàng lúc này vô cùng yếu ớt, khó chịu, vừa nhúc nhích thôi đã cực kì đau đớn, nói chi là chạy trốn đi nơi khác.
Trong lúc đang thẹn thùng, thì người nọ đã vòng qua tấm bình phong, chậm rãi bước đến.
Sau khi tắm xong, hai người cũng đã thay xiêm y. Bùi Thiên Hề khoác trên người chiếc ngoại bào huyền sắc cổ tròn làm bằng vải sa tanh, cổ áo có gọng nhuộm màu mận chín, cổ tay hắn được thắt chặt, trông rất gọn gàng và chỉnh tề. Đôi mắt phượng lướt về phía nàng tiểu mỹ nhân đang ngượng ngùng trên giường, rồi dịu dàng cong cong khóe mắt, thân thể tiến đến, bao phủ cả người nàng dưới cái bóng của mình.
Bàn tay hắn vững vàng ôm lấy vòng eo nàng từ sau lưng, để nàng tựa đầu vào vai mình, rồi tìm một tư thế thoải mái ôm nàng vào lòng, giọng chứa chan ý cười:
“A Ngưng vẫn bằng lòng đó chứ?”