Ngay cả như lúc này, khi hắn đang trong tư thế nằm dưới thân nàng, hắn vẫn có thể nói ra những câu trêu ghẹo trái tim nàng.
Nhìn chàng thiếu niên tuấn mỹ bên dưới, không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng cảm thấy đau nhói như đang bị một con bọ cạp nhỏ cắn xé. Có phải là vì Thiên Hề ca ca quá hoàn hảo, dẫu vô tình cũng khiến lòng người rung động thế nên Thẩm Thư mới khăng khăng trao tim mình cho hắn như thế?
Đắm nghĩ trong suy nghĩ miên man trong tình yêu của nữ tử, khiến làn sóng ghen tuông vốn đã bình ổn giờ đây lại dâng trào, từng đoá từng đóa bọt sóng cứ cuồn cuộn đánh vào trái tim nàng.
“Hừ.”
Vân Thiên Ngưng cắn lên chóp mũi của hắn, thái độ nghiêm túc: “Thiên Hề ca ca nói được thì phải làm được đấy.”
“Thiên Hề ca ca là ai cơ?” Bùi Thiên Hề cố ra vẻ khó hiểu chớp chớp mắt, tựa như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hắn nói:
“Đó người trong lòng của A Ngưng cô nương sao? Nếu A Ngưng cô nương muốn gọi ta như thế thì cũng không sao?”
Hắn tùy ý để hàm răng nhỏ của nàng cắn khẽ, gương mắt tuấn tú bỗng ngước lên trên, lại bắt lấy cánh môi nàng, nhẹ nhàng liếm mút, ý cười vẫn còn đọng lại bên môi.
Người này! Cứ thích chiếm tiện nghi của nàng!
Cơn sóng trong lòng Vân Thiên Ngưng ngày càng lớn, cuối cùng tất thảy hóa thành sức lực nơi lòng bàn tay. Một tay nàng ấn hắn xuống dưới thân, hai chân nàng tách ra, ngồi thẳng người trên bụng hắn, khống chế nửa người dưới không cho hắn làm loạn nữa.
“Vị công tử kia quan trọng như thế nhưng sao lại khiến cô nương tức giận rồi? Vẫn… là nàng bắt đầu ‘muốn’ rồi ư?”
Đôi mắt phượng đẹp đẽ chớp chớp, đôi chân thon dài của Bùi Thiên Hề duỗi thẳng, nhiệt độ như thiêu như đốt của nơi nào đó xuyên qua lớp vải mỏng truyền tới, ủi lên da thịt mẫn cảm của nàng.
“Không phải, không phải thế!”
Vân Thiên Ngưng không muốn để người nào đó đắc ý, nàng lắc lư cái mông nhỏ, liền như ý nghe được tiếng thở dốc trầm thấp của người dưới thân, nàng đe dọa nói:
“Bổn cô nương đã di tình biệt luyến (1) rồi, bỏ quách tên Thiên Hề ca ca kia đi, bây giờ ta chỉ muốn ngươi.”
“Hửm? Cô nương định… ‘muốn’ tại hạ như thế nào?”
Hắn ám chỉ nhìn nàng, ánh mắt ái muội, càn rỡ đánh giá khắp nơi trên người nàng, lúc đến nơi tư mật thì dừng lại, dáng vẻ như đang không tin lời nàng nói.
“Hừ, ngươi đợi đó.”
Mấy ngày qua, chỗ kia của nàng luôn được thuốc mỡ tẩm bổ, mỗi đêm còn được hắn dịu dàng an ủi nên đã không còn đau nữa, hẳn là… có thể ăn được côn thịt của Thiên Hề ca ca rồi.
Thấy mèo con đã can tâm tình nguyện bước vào lồng, Bùi Thiên Hề che đi ý cười cuồng nhiệt nơi đáy mắt, rồi ‘Ừ’ một tiếng, tiếp tục nhìn những hành động đáng yêu của nàng.
Vân Thiên Ngưng nhìn khuôn mặt viết đầy dòng chữ ‘Mau đến ‘làm’ ta” của người nào đó, nàng không rụt rè nữa, trực tiếp kéo tiết khố của hắn xuống. Cây gậy thịt lập tức bật ra ngoài, trong thoáng chốc không trách kịp, nàng liền bị thứ nóng rực kia đánh thẳng vào lòng bàn tay.
Hơi đau.
Vốn xưa nay nàng có tính cách có thù tất báo, nhưng lúc này không biết vì sao, có lẽ bị hắn kích động nên đầu óc nóng lên, nàng liền trở tay đánh lại vào nơi đó.
Cây gậy thịt kia ngây ngốc vọt đầu tới, tìm được bàn tay mềm mại, thơm ngát quen thuộc nó lập tựa muốn tựa thân vào. Bỗng lúc này, bị đầu ngón tay không đau không ngứa đánh trúng, nó liền phách lối phun thứ chất dịch trong suốt ra bàn tay nàng.
“Không được động đậy, không được phép chảy nước nữa.”
Vân Thiên Ngưng ra lệnh với nó, ngược lại nó còn không chịu nghe lời cắn nàng một cái. Miệng nhỏ trên quy đầu cắn vào ngón tay nàng, không hài lòng còn xoay thêm vài vòng, rồi còn định chui tọt vào lòng bàn tay mềm mại kia như bao ngày.
Lúc này Bùi Thiên Hề đã không ngừng trầm tiếng thở dốc, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Thiên Ngưng, ấm ức nói:
“A Ngưng cô nương, chẳng qua là vì đã quá lâu rồi nó chưa thấy nàng thế nên hơi kích động.”
Vừa nói hắn vừa đè bàn tay nhỏ của nàng xuống cây gậy của mình rồi chậm rãi xoa nắn, vuốt từ trên xuống dưới, đến khi chạm đến hai viên trứng giấu mình trong đám lông rậm rạp, sự nóng bỏng, no đủ cùng nhiệt độ và hình dáng quen thuộc khiến Vân Thiên Ngưng vô thức đưa tay bọc nó lại.
“Ưm… cứ như thế…”
Tiếng thở dốc của người dưới thân càng thêm nặng nề, hơi thở ái muội, hấp dẫn truyền đến tai nàng, khiến trái tim Vân Thiên Ngưng không khỏi run lên.
Côn thịt bên dưới cũng lớn hơn, màu sắc từ hồng phấn giờ đã hóa thành hồng đậm, tựa như đã bị dục vọng xâm chiếm, không ngừng chủ động ra vào thật nhanh trong bàn tay nàng.
“Ưm… ưm… dùng thêm sức…”
Bùi Thiên Hề đẩy thắt lưng về phía trước, nhanh chóng đưa đẩy trong lòng bàn tay nàng. Từng nếp uốn cọ vào giữa lòng bàn tay, kích thích những dòng điện lưu khiến cảm giác muốn ‘bắn’ càng thêm mãnh liệt. Côn thịt thô như chày sắt, cuối cùng phải dùng cả hai bàn tay mới có thể ôm trọn.
“Ưm a… thoải mái quá…”
Vân Thiên Ngưng xoa cho hắn một lúc lâu, rồi buông bàn tay nhỏ ra, để hắn tự dùng tay to của mình để an ủi. Sau đó nàng thì thẳng người dậy, chậm rãi cởi bỏ lớp xiêm y còn sót lại trên người.
“A… a… cô nương có thể nhanh lên không… tại hạ không nhịn được nữa…”
Thiếu niên dưới thân đỏ mắt, gậy thịt đã vểnh lên rất cao, năm ngón tay thon dài, trắng mịn bọc quanh thân gậy cứng cáp. Hồng đậm dâm mỹ và trắng ngọc sáng trong hòa vào nhau, càng làm lộ ra dục vọng không thể chậm trễ.
“Đợi một chút… ưm… a…”
Bàn tay to của hắn nóng vội tiến tới, thành thạo giúp nàng cởi tiết y ra, bộ ngực trắng nõn lộ ra trong không khí liền bị bàn tay của hắn hơi thô bạo nắm lấy.
“Ưm ưm…”
Vân Thiên Ngưng lập tức kêu lên thành tiếng, lực đạo của hắn lớn hơn ngày thường, tựa như đôi bàn tay với gông cùm xiềng xích đang xoa hai bầu ngực sữa, mặc kệ đớn đau cũng không chịu tách ra. Ngón tay ôm lấy hai bầu ngực mềm mại rồi xoa loạn, chẳng khác nào kẻ lữ hành đói khát tìm được nguồn nước liền vùi mình thỏa thê uống một hồi.
(1) Di tình biệt luyến: thành ngữ này có nghĩa là ban đầu yêu một người nhưng bây giờ đã chuyển sang yêu người khác.