“Aaa… tiểu quan… ngươi… hưm… ưm ưm…”
Vân Thiên Ngưng ngẩng đầu nhỏ lên, bàn tay trắng nõn phủ lên bàn tay to đang xoa ngực của hắn, vốn đang rên rỉ chối từ nhưng dưới những đợt xoa nắn đúng chỗ ngứa của hắn, lại dần trở thành những tiếng thở dốc thoải mái.
Nàng đỏ mặt hưởng thụ cảm giác được những ngón tay của hắn dịu dàng vỗ về, chơi đùa. Bỗng những tiếng rên rỉ yêu kiều phút chốc ngâm cao hơn, hóa ra là bởi vì hắn vừa bất ngờ cúi đầu xuống, vùi gương mặt tuấn tú vào ngực nàng.
Bùi Thiên Hề ngậm lấy đóa thù du nhỏ đang e thẹn dựng đứng trước ngực nàng, phát hiện nơi đó đang lặng lẽ cứng lại, khóe môi hắn cong lên, càng thêm ra sức ngậm mút. Những tiếng ‘chậc chậc’ vang lên, hai đóa thù du được cưng nựng, lúc ẩn lúc hiện giữa đôi môi mỏng của hắn, rồi hết lần này đến lần khác cọ vào nơi đó.
“A Ngưng cô nương, không biết làm thế này có thoải mái không?”
“Ưm…”
Không cần trả lời vì gò má ửng đỏ của nàng lúc này chính là câu trả lời chân thật nhất.
“Xem ra A Ngưng cô nương thích thế này, vậy… tại hạ sẽ mút mạnh hơn nữa nhé?”
Lòng bàn tay phải của Bùi Thiên Hề không ngừng chơi đùa bầu ngực sữa, đôi môi mỏng tàn nhẫn ngoạm một hơi bên ngực trái, hút hơn non nửa thịt ngực vào miệng. Miệng và tay kết hợp, mang đến sự kích thích gấp bội lần, một bên được răng môi chậm rãi quấn quít, bên còn lại đảo điên dưới những đầu ngón tay khiến Vân Thiên Ngưng thoáng chốc đã nhận ra hạ thể mình đã ướt át.
Phản ứng này khiến nàng không khỏi kẹp hai chân lại, đáng tiếc trọng tâm của hai chân lại đang dựa vào bụng dưới của hắn thế nên động tác này chỉ như nàng dùng thân thể mềm mại đốt lên ngọn lửa dục của hắn. Mùi hương thơm ngọt tỏa ra bốn phía, không ngừng rót vào mũi Bùi Thiên Hề.
Thiếu niên dưới thân chớp chớp mắt phượng, đôi mi dài của hắn vuốt lên bộ ngực sữa nhạy cảm của nàng khiến thân thể nàng vô thức run lên.
“Ưm a… ha ha… đừng… ưm…”
Hơi ngứa, tê dại, khiến nàng buồn cười, cũng khiến nàng càng thêm ‘mong muốn’.
Một bàn tay của hắn lặng lẽ đi xuống, giữa lấy bờ mông nhỏ của nàng, rồi xoa nắng đầy gợi tình. Bàn tay nhỏ của Vân Thiên Ngưng chui vào trong vạt váy, chậm rãi cởi tiết khố của mình ra. Tiểu huyệt trần trụi, non mềm trực tiếp chạm vào dương vật của hắn, trong phút chốc đã bị thiêu đốt bởi nhiệt độ nóng bỏng từ nơi đó.
“Hưm… nóng quá…”
Khoảng cách từ hoa huyệt đến côn thịt chỉ một bằng một ngón tay, vì hơi sợ hãi, nàng không dám tiến đến gần thêm nữa.
“Hưm… cô nương dùng ‘nước’ tưới vào, nó sẽ không nóng nữa đâu…”
Bùi Thiên Hề thấp giọng dỗ dành, bàn tay to lặng lẽ ma sát bên ngoài hoa huyệt, rồi vòi hai ngón tay vào trong, nhẹ nhàng lay động, khuấy ra được một vũng xuân thủy.
Quy đầu hếch lên tham lam tận hưởng cảm giác được xuân thủy tưới tiêu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được nơi đó cũng đang ngày càng lớn. Côn thịt vừa thô vừa lớn hiện ra, cường tráng hấp dẫn, đáng yêu chất phác, kích thích Vân Thiên Ngưng dựng thẳng eo thon, chậm rãi tiến đến gần.
Nhớ đến ‘thân phận’ hôm nay của mình, Vân Thiên Ngưng lấy hết dũng khí, đôi tay nhỏ chia ra chống lên hai bên ngực hắn. Hắn cũng vô cùng phối hợp theo động tác của nàng, rồi nhìn nàng từ từ nâng người lên, cố gắng nhắm miệng huyệt vào đỉnh dương vật.
Ưm… có lẽ là ở đây…
Vân Thiên Ngưng thử di chuyển tư thế mà không hề hay biết dáng vẻ này của mình dâm đãng và đáng yêu đến mức nào. Nhìn cây gậy thịt lại run rẩy lớn thêm một vòng, nàng vừa thẹn thùng và giận dỗi liếc nhìn hắn.
“Cô nương đã tìm được vị trí thích hợp chưa?”
Bùi Thiên Hề nén cười giữa dục vọng, vô cùng hưởng thụ ngắm nhìn dáng vẻ lúc này của nàng. Bàn tay to phía sau mông âm thầm dùng sức, lặng lẽ đưa nàng đến đỉnh quy đầu.
“Ngươi… không cho phép ngươi nói chuyện!”
Vân Thiên Ngưng nghe được ý cười trong lời hắn nói, nàng liền giận dỗi ra lệnh, đồng thời cũng bị hắn kích động, nàng đem nỗi giận dỗi cùng chùng xuống theo hạ thân, với ý đồ muốn dung hợp dục vọng của hắn vào trong cơ thể mình.
“Hưm!”
“Ưm!”
Hai tiếng rên vang lên cùng lúc, đó là tiếng rên yêu kiều lạ lùng và một tiếng hừ nhẹ đầy bất lực, nhìn xuống dưới, hóa ra hoa huyệt kia quá chật hẹp mà quy đầu thì quá lớn thế nên tiểu huyệt chỉ có thể trượt ngoài thân gậy rồi ngồi thẳng lên hai viên trứng bên dưới của hắn.
“Huhu… ngươi lớn quá…”
Vân Thiên Ngưng không ăn được côn thịt, thế nên khí thế cũng giảm đi đôi chút. Nàng chỉ đành oán trách kích cỡ của người nào đó quá lớn, bàn tay nhỏ căm giận bắt lấy quy đầu tròn trịa rồi dùng sức bóp một cái.
“Hưm… A Ngưng đừng mà…”
Linh hồn Bùi Thiên Hề thiếu chút nữa đã vì hành động này của nàng mà tan biến, hắn vội vàng vỗ nhẹ lên mông nàng, dịu dàng an ủi: “Là ta không tốt, là do ta quá lớn, nàng thử lại lần nữa có được không?”
Vừa an ủi hắn vừa hôn lên đầu ngực nhạy cảm của nàng: “Nghe lời ta, từ từ thôi, nhé?”
“Hừ, chỉ một lần nữa thôi đó…”
Nếu lại ‘ăn’ không được thì A Ngưng sẽ không chơi với hắn nữa.
Vân Thiên Ngưng lại ngồi dậy, nàng nghe người nọ thấp giọng chỉ dạy bên tai: “Ngoan, nàng dùng tay nhỏ tách tiểu huyệt ra đi… ưm… đúng thế… cứ như vậy…”
Hoa môi khép chặt bị bàn tay nhỏ của nàng dâm đãng tách ra, đổ lộ ra những lớp mị thịt đang không ngừng co bóp bên trong. Nơi đó vừa bị ngón tay hắn khuấy ra xuân thủy thế nên vừa tách ra, dòng nước trăng trong kia cũng chậm rãi tưới ướt côn thịt đang chực chờ bên dưới.
“Bây giờ đẩy xuống… nhanh… nuốt vào đi… hưm!”
Bùi Thiên Hề kiên nhẫn dạy dỗ nàng học trò khờ dại còn Vân Thiên Ngưng chính là học trò ngoan ngoãn nhất. Nàng theo lời hắn, tách tiểu huyệt ra, rồi chậm rãi tiến đến gần, thành công giúp hai cánh hoa môi phủ lên quy đầu. Sau đó, nàng đẩy mạnh người xuống, mượn quán tính, nhanh chóng nuốt côn thịt của hắn vào cơ thể.
“A a a a!”
Trong khoảnh khắc ‘nuốt’ vào, thoáng chốc Vân Thiên Ngưng liền thấy hối hận.
Cây gậy thịt kia quá lớn, mà nàng lại quá liều lĩnh, tiểu huyệt nhỏ không tài nào ‘nuốt’ nổi thứ to lớn như vậy, khiến mỗi vách thịt bên trong huyệt đều bị hắn cắm đến co rút không ngừng. Trong nháy mắt, nàng cũng chẳng còn sức lực, khi con ác long kia chui vào Dao Trì, nàng không thể trốn chạy được nữa, chỉ có thể ngã đè lên người hắn.