Mây đến từ nơi nào

“Ưm ưm… ừm…”
 
Bị ác long xâm nhập khiến cơ thể nàng thiếu nữ không khỏi yêu kiều run lên, mắt hạnh ngân ngấn nước, ấm ức nằm gục trên người hắn, bàn tay nhỏ ôm lấy cần cổ thon dài, tựa như đang quyến luyến, cũng tựa như đang nũng nịu.
 
“A Ngưng… đừng sợ… cứ từ từ thôi… ưm…”
 
Dục vọng trong lòng Bùi Thiên Hề tìm được ‘thuốc giải’ nên dâng lên nỗi thỏa mãn bất tận, nhưng vì dáng vẻ yếu ớt của nàng lúc này thế nên đi với đó còn có niềm thương tiếc dịu dàng. Bàn tay to vỗ nhẹ lên tấm lưng trần đang run rẩy của nàng, đôi môi mỏng hôn lên khuôn mặt thanh tú, nhợt nhạt, giọng điệu vô cùng chậm rãi.
 
“Huhu… Thiên Hề ca ca… huhu…”
 
Vân Thiên Ngưng không quan tâm đến ‘vai diễn’ của mình nữa, nàng mềm giọng lệ thuộc gọi tên hắn, cầu mong hắn cứu mình ra khỏi vực thẳm khó chịu này.
 
Cái mông nhỏ vô thức run rẩy, càng mút chặt lấy côn thịt nóng bỏng trong cơ thể. ‘Con rồng’ kia vừa kiêu ngạo lại vừa ngang ngược, phát hiện nàng đang siết chặt, nó liền hưng phấn đâm vào nơi sâu hơn.
 
Vốn đã cắm đến hoa tâm rồi, đâm sâu hơn nữa, chính là cửa tử cung, Vân Thiên Ngưng thoáng chốc đã bị cắm đến nổi nước mắt dâng trào, nức nở muốn chạy thoát.
 
“Đừng di chuyển… A Ngưng… đừng di chuyển nữa… cứ như thế… ưm… ngậm một lúc…”
 
Bùi Thiên Hề cắn chặt hàm răng, bàn tay to từ tấm lưng trần mảnh mai dời xuống mông nàng, dịu dàng ôm lất hai bờ mông nhỏ, không cho nàng tiếp tục nhúc nhích.
 
“Ưm ưm… a a…”
 
Thân thể bị khống chế, côn thịt trong cơ thể như cũng ngừng nghỉ đôi chút, cảm giác đau đớn vì bị cắm mở cũng theo đó thuyên giảm không ít. Lực tay của hắn thật dịu dàng, chậm rãi, nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông nàng, trông vừa kiều diễm vừa hiền dịu.
 
“Làm thế này có còn đau không, hửm?”
 
Bùi Thiên Hề chộp lấy khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng, hôn sâu một hồi, rồi dắt chiếc lưỡi đinh hương ra bên ngoài cùng quấn quít với đầu lưỡi to của mình. Nụ hôn ấy càng lúc càng nóng bỏng, sợi chỉ bạc lấp lánh ánh nước chậm rãi chảy xuôi theo quai hàm tinh xảo của hai người, dính ướt lên bờ ngực trần của hắn.
 
“Ưm… ưm…”
 
Tiếng rên rỉ yêu kiều của nàng thiếu nữ dần mềm mại, ý thức cuối cùng cũng bị chiếc lưỡi to của hắn cướp đi mất, bàn tay nhỏ bé chậm rãi di chuyển, ôm lấy cần cổ của hắn rồi chậm rãi vuốt ve, tựa như một chú chim đang chuốt lông chải tóc cho bạn tình.
 
Chiếc lưỡi to của hắn như có ma lực, không chỉ chinh phục được miệng thơm của nàng mà còn thổi bùng lên ngọn lửa trong thân thể nàng khiến xuân thủy bên trong hoa tâm vốn đang yên lặng ngủ say, bị những hồi môi lưỡi dây dưa, trằn trọc mà dần dần thức giấc, lặng lẽ chảy ra những dòng dâm thủy ngọt lịm.
 
Từng đợt, từng dòng, xuân thủy thơm ngọt, trong suốt men theo vách động chật hẹp, tưới ướt từng lớp mị thịt, đánh thức thân thể nàng thiếu nữ đã thừa hoan, cuối cùng là tưới lên quy đầu đã xâm nhập vào hoa tâm.
 
“Hưm… A Ngưng…”
 
Bùi Thiên Hề không nhịn được, sợi dục hỏa tà ma trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, từ thắt lưng xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến mắt phượng nhuốm đầy sắc đỏ. Bàn tay đang đặt trên mông nàng lặng lẽ dùng sức, in hằn những dấu tay đỏ hồng lên hai bờ thịt trắng ngần.
 
Hắn tiếp tục hôn lên cánh môi yêu kiều của nàng, nhân lúc nàng thiếu nữ đã được hôn đến ý loạn tình mê, bàn tay to của hắn bắt đầu di chuyển. Hắn chậm rãi đẩy cánh mông của nàng lên, côn thịt lộ ra một đoạn nhỏ đỏ hồng nhưng phần còn lại vẫn không ngừng quyến luyến mị thịt, như thể đang rút củ cải ra khỏi bùn, đầu nhỏ miễn cưỡng thò ra ngoài.
 
“Phụt___”
 
Một tiếng va chạm vang lên, bàn tay đang ôm lấy môn nhỏ đổi hướng, nhấn nàng xuống, côn thịt thô to lại lần nữa được ngậm vào thật nhanh, hoa môi phấn hồng đột nhiên đụng phải hai viên trứng lớn khiến nơi đó phát ra âm thanh dâm mị.
 
Lại một lần, lạch bạch!
 
Lại một lần, phụt!
 
Bạch bạch____
 
Bùi Thiên Hề thở dốc, nén nhịn nhấp nhẹ vài cái để xoa dịu ngọn lửa thèm khát sắp đốt sạch thân thể mình.
 
“Ưm ưm… ưm ưm ưm!”
 
Vân Thiên Ngưng vốn đã bị môi lưỡi của hắn đưa lên chín tầng mây, đang mơ mơ màng màng thì một lực cắm vào rút ra đã kéo toàn bộ thần hồn của nàng trở lại. Tiểu huyệt non mềm bị buộc phải nuốt vào nhả ra dương vật cường tráng, đỏ thẫm, chỉ mới vài cái, thân thể nàng đã run rẩy, hai cánh hoa môi bên dưới cũng run lên, qua một lúc lâu sau lại lần nữa đè xuống, bao bọc lấy côn thịt đang cắm vào.
 
“Thiên Hề ca ca… huhu…”
 
Hắn đột nhiên làm thế mà không nói trước với nàng, bên dưới có lẽ sẽ ‘hư’ mất.
 
Trong lòng Vân Thiên Ngưng nghĩ thế, nhưng nàng không ngờ mình cũng đã ngây thơ nói ra miệng. Vừa dứt lời, lửa dục trong đôi mắt phượng ngày càng mãnh liệt, hắn khẽ cười xông đến, môi mỏng tùy ý hôn lên trán, chóp mũi và chiếc cằm nhọn của nàng, cùng với đó là tiếng thấp giọng dỗ dành, tựa như một vị đọa tiện từ trên trời đáp xuống, đặc biệt dụ dỗ thiếu nữ nhân gian can tâm tình nguyện dâng hiến.
 
“A Ngưng của ta đẹp như vậy, mềm như vậy, Thiên Hề ca ca sao nỡ ‘làm’ hư được?”
 
Dứt lời, bàn tay to khẽ chuyển động, bóp chặt lên mông thịt trắng nõn, áp sát côn thịt vào tiểu huyệt của nàng để tiểu huyệt ướt át bọc lấy mình tốt hơn.
 
“Sau này, A Ngưng ăn nó mỗi ngày thì sẽ quen thôi.”
 
“Huhu… hừ hừ…”
 
Nàng thiếu nữ nức nở không muốn tin, Bùi Thiên Hề nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dắt nó đến phần bụng đang bị cắm nhô lên của nàng, để nàng cảm nhận nhiệt độ và kích thước của côn thịt trong cơ thể, hắn dịu dàng nói:
 
“Vậy Thiên Hề ca ca không di chuyển nữa, A Ngưng ngoan tự mình di chuyển chút đi.”
 
Hắn thật sự buông bàn tay đang ôm lấy mông nàng ra, quay sang vuốt ve bờ ngực mềm mại, ánh mắt tràn đầy khích lệ, gương mặt tuấn tú đỏ ửng, mặc kệ những động tác tùy ý của nàng.
 
“Hưm…”
 
Vân Thiên Ngưng ngập ngừng một lát, tiểu huyệt non mềm run rẩy ngậm lấy côn thịt của hắn, rồi rũ mắt đỏ mặt ngắm nhìn trong chốc lát, cuối cùng tựa như đã hạ quyết tâm, bàn tay nhỏ nổ lực chống xuống bụng hắn, thăm dò dần chuyển động.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui