Hừm, hiếm khi thấy được dáng vẻ ghen tuông thế này của A Ngưng. Cái miệng nhỏ hơi mím lại, đầu nghiêng nghiêng sang một bên, mà chẳng ngờ gò mà đột nhiên ửng đỏ đã sớm bán đứng nàng.
“A Ngưng, nàng nói xem, ta nên làm gì đây?”
Hắn cố ý cúi đầu xuống ghé lại gần nàng, gương mặt tuấn tú vùi vào gáy ngọc, phả ra hơi thở nóng rực, tựa như đang gõ vào lòng người nào đó.
“Làm sao mà ta biết được, chuyện của Thiên Hề ca ca mà, đương nhiên chàng phải tự mình giải quyết.”
Dáng vẻ này của nàng thực sự rất đáng yêu, Bùi Thiên Hề nhịn cười, ôm chặt lấy nàng thiếu nữ yếu ớt đang ghen tuông, rồi ngẩng đầu lên, nói với người vẫn còn đang đợi phía sau tấm bình phong:
“Nếu bệnh tình của Thẩm cô nương quá nặng, thế thì không thể tiếp tục tĩnh dưỡng ở trong phủ nữa rồi. Ở đây, thứ nhất không hề có lấy một thần y tài ba, thứ hai cũng không hề có linh đan chữa bách bệnh, thế nên vẫn nên đưa nàng ấy đến tìm một người có thể chữa khỏi thì hơn.”
Ngừng một chút, mắt thấy hai người sau tấm bình phong không có động tĩnh gì, có lẽ đã bị dọa, giọng điệu của hắn càng thêm lạnh lùng:
“Còn chưa chịu đi truyền lời sao?”
“Vâng, vâng! Nô tài rõ rồi ạ!”
Không ngờ chủ tử lại quyết đoán sát phạt như thế, hai nàng thị nữ vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy lui đi.
Vân Thiên Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực hắn, ý của hắn là…
Chóp mũi bị hắn cọ nhẹ một cái, Bùi Thiên Hề lấy lại dáng vẻ ấm áp như cảnh xuân xưa nay của mình, cũng là dáng vẻ trước nay chỉ có mỗi mình nàng được thấy, hắn thấp giọng nói:
“A Ngưng, chúng ta nên chuẩn bị quay về thành Kim Lăng thôi.”
Nhanh thế ư?
Tựa như đã thấy được nỗi nghi ngờ trong lòng tiểu cô nương, Bùi Thiên Hề giải thích: “Vốn định đợi thêm mấy ngày nữa, nhưng…” Ý cười trong đôi mắt ánh lên rất rõ ràng, hắn nói tiếp: “Sợ rằng nếu đợi thêm mấy ngày nữa thì nhà bếp trong phủ chúng ta không cần mua ‘dấm’ nữa rồi.”
“Thiên Hề ca ca!”
Lồng ngực lập tức nhận được một cú đấm nhẹ, hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé kia rồi đan ngón tay mình vào ngón tay nàng, giọng nói dịu dàng như thể đang an ủi một chú mèo con:
“A Ngưng, ta vốn đã lên kế hoạch ba ngày nữa chúng ta sẽ rời đi, đến lúc đó cũng hợp tình hợp lý đưa vị kia ra khỏi phủ. Có điều tuy chúng ta không đến gặp nàng ấy, nhưng đợi ở nơi này thêm một khắc, thì lại thấy có chút ngột ngạt.”
Mà hắn thì không muốn nàng phải chịu một chút ấm ức nào cả.
“Thiên Hề ca ca…”
Vân Thiên Ngưng hơi ngượng ngùng ôm chặt lấy hắn, nàng giấu khuôn mặt nhỏ vào trong lồng ngực hắn vì không muốn để hắn trông thấy gương mặt đỏ bừng lúc này của mình.
Thiên Hề ca ca của nàng, lúc nào cũng sắp xếp mọi chuyện thấu tình đạt lý như thế. Ngay cả những tâm sự khó nói ra của nàng thiếu nữ, hắn đều biết rõ, thậm chí còn giúp nàng suy nghĩ chu đáo, đồng thời cũng hoàn toàn cắt đứt ngọn nguồn bất an trong lòng nàng.
Nàng thật may mắn biết bao khi được một chàng thiếu niên dốc hết sự dịu dàng để dành cho riêng mình.
Trái tim như thể được ngâm trong hũ mật ngọt lịm, nơi đó vẫn còn dâng lên bọt khí, trong lòng Vân Thiên Ngưng vui mừng, khó lòng kìm chế nổi, cuối cùng hóa thành một nụ hôn khẽ trao lên bờ môi của chàng thiếu niên, hệt như cánh chuồn chuồn nhẹ lướt qua đóa sen ngày hạ.
“Ưm…”
Bùi Thiên Hề kiên nhẫn nhấm nháp đôi môi đỏ bên miệng mình, khóe môi hắn hiện lên ý cười chiều chuộng, mãi mãi chỉ dành cho mỗi mình nàng.
Ngày hôm sau, một cỗ xe ngựa đạp tan cái nắng hạ, bước về phía bến đò.
Cùng lúc đó, Tiêu Trạch Tất đã đứng bên ngoài Ngưng Vị Các, một chiếc xe ngựa có mái che kín mít đang ngừng lại ở đó. Sai người vén màn xe lên thì liền thấy người đã được hắn âm mưu đưa vào phủ - Thẩm Thư.
Hắn ta cứ thế ném thẳng một mạng người đến trước cửa các thế này sao?
Tiêu Trạch Tất cau mày, giọng nói trầm xuống, ánh mắt lướt qua sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thư đang ngồi trong xe, liền không muốn nhìn lâu thêm nữa, hắn vẫy tay sai người đỡ nàng ta vào trong.
Bàn tay to nắm chặt thành quyền, hắn hít sâu mấy hơi, áp lửa giận xuống rồi nhìn sang Ảnh Thất đang đứng bên cạnh:
“Mấy ngày này ở Bùi phủ có động tĩnh gì không?”
Ảnh Thất hiếm khi trầm mặc chốc lát, giọng nói cũng không được bình tĩnh như mọi ngày, hắn ta tiến lên một bước, tự giác quỳ rạp dưới chân Tiêu Trạch Tất:
“Thuộc hạ bất tài, Bùi công tử sai người canh giác quá nghiêm ngặt, cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều binh phủ đã được huấn luyện bài bản như thế, hoàn toàn đã canh giữ kín khắp Bùi phủ đến một con ruồi cũng không chui lọt.”
Tia sáng lạnh lẹo ánh lên trong đôi mắt của Tiêu Trạch Tất, trực giác tựa như đã cảm thấy có gì không đúng, hắn trầm giọng hỏi:
“Lai lịch của những binh phủ kia đã điều tra rõ chưa?”
Ảnh Thất nhíu mày, do dự một lát rồi chậm rãi đáp: “Không thể nhận biết qua lối ăn mặc được vì bọn họ che giấu rất kỹ. Nhưng lúc tại hạ giao thủ với bọn họ thì có thể nhận ra được thủ pháp của họ rất quen thuộc, tựa như… đều xuất thân từ trong cung.”
Chuyện này quả thật kỳ lạ, Bùi công tử chỉ là một tướng quân trẻ mồ côi, quân lính trong vương triều này từ trước đến nay đều được tách ra để quản lý, ranh giới rõ ràng, làm sao hắn ta lại có quyền lực kêu gọi cấm vệ quân trong cung được chứ?
Tiêu Trạch Tất suy nghĩ một hồi, cứ cảm thấy trong chuyện này mình đã bỏ sót điều gì đó, điều đó thì lại tựa như sương mù vây quanh núi, che kín chân tướng khiến hắn không thể phân biệt được rõ ràng. Đang muốn xoay người hỏi lại, thì lại nghe được ám vệ báo rằng sáng hôm nay trong Bùi phủ đã nhà không lầu trồng, chỉ còn lại nhưng nha hoàn và người hầu bình thường, cũng không ai có thể tìm ra được tung tích của bọn họ.
“Ảnh Thất, thu dọn đồ đạc, ngày mai quay về thành Kim Lăng.”
Nỗi ngờ vực ngổn ngang trăm mối, lửa giận bùng lên tứ phía, ánh mắt Tiêu Trạch Tất chuyển về hướng sương phòng bên cạnh, thoáng chốc tia lạnh lẽo nơi đáy mắt lại càng thêm đậm. Nếu đã không còn là một quân cờ, vậy thì cũng không cần phải giữ lại nữa.