Bùi Thiên Hề xoay người, chậm rãi bước đến gần, bàn tay nhẹ nhàng đẩy cửa sổ hoa mai ra, nhìn người nam tử hắc y đang đứng dưới ánh trăng.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, mắt phượng sáng như sao, hoàn toàn khác với dáng vẻ lười biếng, tùy ý của Tiêu Trạch Tất. Hắn mang trên mình khí thế bề trên nhưng vẫn kín đáo, ẩn nhẫn tựa như sắc trời quang đãng trước mưa gió, vừa thầy Bùi Thiên Hề hắn đã khẽ cười:
“Đã lâu không gặp.”
Nhìn người trước mắt, Bùi Thiên Hề cũng thấp giọng nói:
“Thất điện hạ, đã lâu không gặp.”
Gió hạ thổi qua đình viện rộng lớn, biết đã bị đánh thức nhưng chỉ có thể đứt hơi khản tiếng kêu to, chẳng qua là vì thế lực quá mỏng manh, yếu ớt nên chẳng thể gợi lên nổi một bọt nước nhỏ. Vạt áo huyền sắc của nam tử kia phất phơ trong gió, cánh hoa đào trắng tinh đáp xuống, chỉ qua một cái chớp mắt thôi đã bị cơn gió thổi bay đi.
Hầu phủ đêm nay dường như đã định sẵn sẽ chẳng mấy yên bình.
Ánh trăng càng lúc càng sáng tỏ, vầng trăng sáng treo giữa màn đêm giống như gương mặt tròn trĩnh của một đứa trẻ con. Bên trong tiểu viện thanh trúc, Tiêu Trạch Phong đang ngồi đối diện Bùi Thiên Hề, ánh trăng chiếu đến sống mũi của bọn họ tựa như hai lưỡi dao nhọn được phủ lên một lớp ánh sáng bạc.
“Bùi công tử, không biết cấm vệ tại hạ đã phái đi đã làm hết phận sự của mình chưa?”
Khi còn ở thành Cô Tô, Bùi Thiên Hề từng viết thư xin hắn phái vài người dưới trướng đến, hẳn là vì muốn đối phó với Đông Cung. Giờ đây hắn đã cùng mỹ nhân trở về xem ra Đông Cung đã chẳng thể ăn được thứ gì ngon ngọt trong tay hắn rồi.
Mắt phượng của Bùi Thiên Hề trầm xuống, nhìn rượu lắc lư trong chiếc chén thanh ngọc, hắn nhàn nhạt nói:
“Cảm tạ Thất điện hạ, có điều cái vị Đông Cung kia… hình như đã nổi lòng nghi ngờ.”
Tiêu Trạch Phong gõ nhẹ khớp xương tay lên mặt bàn, ánh mắt hắn nhìn về hướng miếu thờ tôn quý, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng:
“Không sao, thời cơ đến, có nghi ngờ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Mẫu thân của hắn là Đức phi - xuất thân từ cao môn vọng tộc, đoan trang thanh nhã, xinh đẹp tựa hoa. Bà vào cung ở độ tuổi đẹp nhất, vận khí cũng rất tốt, vừa tiến cung đã được Đế vương sủng ái, bụng dạ ngay thẳng, một thời vinh sủng nên bình an sinh ra hắn.
Đáng tiếc, ân tình của quân vương lại như nước chảy, Hoàng đế lúc này có thể dịu dàng, ân cần với ái thiếp này thì lúc khác cũng có thể chuyển sang yêu thương ái phi khác. Thế nên, sau đó không lâu, Đức phi đã bị thất sủng.
Nhưng vì đã sớm tỏ tường từ lâu, nên trước lúc tiến cung bà đã ổn thỏa xếp gọn trái tim mình không giao nó cho ai. Về sau có nhi tử bên cạnh, những chuyện trái phải cũng không quá khó khăn, mỗi ngày bà đều ở Tây Ninh cung chăm hoa nuôi chim, dự định sẽ sống trong cung như thế suốt quãng đời còn lại.
Đáng tiếc ông trời không chiều ý người, sau khi nhiều vị hoàng tử liên tiếp mất đi vì mắc phải những căn bệnh lạ hoặc bị ám sát ở bên ngoài, thì những ánh mắt cay độc kia cuối cùng cũng chuyển sang mẫu tử bọn họ.
Đầu tiên là ám sát, rồi đến vu oan, cuối cùng là giá họa. m mưu trùng trùng, quỷ kế thâm độc, từng bước nối tiếp nhau kéo đến, khiến Đức phi dẫu có tài giỏi, thận trọng đến mấy cũng chẳng thể chịu nổi những thế lực tấn công như hổ rình mồi. Rồi cứ thế đến ngày kia, bà đã mãi mãi say giấc trong một buổi sớm mai khi sương vẫn còn hơi lạnh.
Sau đó, người nào đó dẫn theo vị Thái Tử hiện giờ bình thản một bước lên mây, làm chủ trung cung.
Còn vị Hoàng tử này thì dường như đã dần bị người ta quên lãng giữa những bức tường hiu quạnh trong cung.
Chuyện cũ chẳng qua chỉ tóm gọn trong vài câu, giờ đây nhắc lại chỉ còn cảm thấy trong lòng nhói đau. Nhưng như thế không có nghĩa là nỗi đau ấy đã được chôn vùi mà chỉ là vì năm tháng qua đi hắn cũng dần trưởng thành, đợi đến lúc chính mình đã đủ lông đủ cánh, hắn mới có thể trở tay ra đòn với đối thủ của mình năm xưa.
Và hắn đã quen được Bùi Thiên Hề…
Tiêu Trạch Phong nhìn chàng công tử tuấn tú đương độ thiếu niên trước mắt, khóe môi hắn hơi cong lên. Một người là Hoàng tử thất sủng thầm chịu đựng mấy năm qua trong cung, một người là cô nhi của một vị tướng quân bị quyền lực bức ép. Cả hai vì có chung kẻ địch, cơ duyên trùng hợp nên quen biết được nhau.
Trong tay Bùi Thiên Hề có hổ phù và binh lực từ uy danh ngày xưa của Bùi tướng quân, kết hợp cùng những mưu kế hắn đã sắp xếp suốt mấy năm qua trong triều. Tất cả đã sớm chờ đợi được phát động, sẵn sàng chiến đấu, mong mỏi sẽ tranh đấu một phen với Đông Cung.
Hắn muốn có được quyền lực mà mình đã khao khác từ lâu và cả thân phận danh chính ngôn thuận cho chính mình.
“Không biết chuyện Bùi công tử và tại hạ hợp tác, Ninh Viễn Hầu có hay biết gì không?”
Nếu có cả Ninh Viễn Hầu phủ tham chiến, phần thắng ắt sẽ tăng thêm ba phần.
Bùi Thiên Hề lắc đầu một cái: “Tạm thời vẫn chưa thông báo.”
Tiêu Trạch Phong hơi ghé người đến, ánh mắt sâu hun hút: “Gần đây Ninh Viễn Hầu phủ là cái đinh trong mắt Hoàng Hậu, nếu không sớm đưa ra quyết định, e rằng sẽ gây ra những thiệt hại không đáng có cho Hầu phủ.”
Bùi Thiên Hề nhìn hắn, hai đôi mắt phượng lặng lẽ giao nhau giữa không trung, trong đó mang theo ý tứ sâu xa, dẫu không nói ra nhưng vẫn có thể tỏ rõ.
“Nếu điện hạ hoàn thành chuyện của mình, xin người đừng quên chuyện người đã hứa hẹn với tại hạ.”
Không chấp nhận cũng không từ chối, Bùi Thiên Hề uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua bình rượu tinh xảo rồi lên tiếng đáp.
“Đó là điều đương nhiên.”
Đáy mắt Tiêu Trạch Phong hiện lên màu tàn nhẫn: “Cái đầu trên cổ Đông Cung, bổn điện sẽ giao cho Bùi công tử tự tay xử lý.”
Dứt lời, hắn vẫy vẫy tay, người ẩn vệ mặc hắc y như đã tan vào màn đêm tăm tối lặng lẽ bước lên. Hắn ta từ nãy đến giờ vẫn luôn canh giữ ở nơi này, không có bất kỳ tai mắt nào được đến gần.
“Đã đến giờ Tý rồi, trong nhà vẫn còn có người đang đợi, tại hạ xin đi trước, nếu có bất kỳ chuyện gì, cứ dùng bồ câu đưa thư cho ta là được.”
Nhắc tới người kia, ánh mắt của Tiêu Trạch Phong thoáng chốc đã dịu dàng đi nhiều, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra lúc mình nhắc đến nàng ấy, hắn đã tự động sửa lại cách xưng hô.
Bùi Thiên Hề thu hết vào mắt, hắn nhàn nhạt cười một tiếng, rồi chắp tay tiễn người kia rời đi.