Đợi bóng dáng của Tiêu Trạch Phong dần khuất xa, Bùi Thiên Hề lại ngồi về chỗ cũ, cũng không hề nhúc nhích, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Giữa màn đêm tăm tối chỉ còn lại bóng trúc xanh ngắt đang khẽ khàng lay động, gió đêm thổi đến, lá trúc theo gió đong đưa va chạm vào nhau, vang lên một hồi thanh âm xào xạc, cùng với đó là tiếng bước chân của ai đó đang chậm rãi đến gần.
Vẻ mặt của Bùi Thiên Hề chẳng hề thay đổi, hắn cầm bầu rượu bạch ngọc lên rồi rót đầy chén rượu đang đặt trên bàn đá, khóe môi cong cong, hắn đứng lên nhìn về phía vị khách thứ hai của đêm nay.
“Thế thúc, người đều đã nghe thấy hết rồi.”
Ninh Viễn Hầu không nói lời nào, ông ngồi vào vị trí đối diện trước mắt, tay cũng không chạm vào chén rượu mà chỉ bình tĩnh, chăm chú nhìn hắn.
Một hồi lâu sau, ông mới chậm rãi nói:
“Con vẫn luôn ở đây đợi ta sao?”
Mãi đến hôm nay, cuối cùng ông mới cảm nhận rõ được dã tâm của người trước mặt vì hắn đã không còn ngần ngại mà bày ra trước mắt mọi người nanh vuốt và thủ đoạn của mình.
Có lẽ ông nên sớm biết rằng, hắn thích hợp trở thành văn thần thao túng quyền mưu hơn là trở thành võ tướng. Sau mấy chục năm ngủ đông, dè dặt giấu đi ‘cánh chim’ của mình, giấu luôn cả tài năng thiên bẩm, đợi đến khi tìm được thời cơ thích hợp liền xuất chiêu đánh bại trong một đòn.
Còn thứ được gọi là ‘thời cơ’ này, e rằng chính là chuyện ông vừa chứng kiến.
Bùi Thiên Hề cũng không hề né trách ánh mắt dò xét của Ninh Viễn Hầu, sau khi mời ông ngồi xuống, vẻ mặt hắn đầy thản nhiên, giọng điệu vẫn chân thành như bao ngày:
“Thế thúc, Thiên Hề cũng không muốn giấu giếm người, trước kia, con và Thất điện hạ tình cờ gặp nhau khi đi săn ở ngoài thành. Bọn con vừa gặp đã như quen biết từ lâu, hắn có dã tâm muốn đoạt lại quyền lực của hắn, con có nguyện vọng bảo vệ của con, thế là không hẹn lại hợp nhau.”
Ánh mắt của hắn nhàn nhạt, lúc nhìn về phía đình viện nơi Vân Thiên Ngưng đang say giấc, ánh mắt ấy bỗng chốc hóa dịu dàng tựa như ánh trăng sáng trong đã bị nghiền nát, phủ kín nơi đáy mắt.
Giữa đất trời bao la, chỉ có mỗi mình nàng là người đáng để hắn dùng cả đời để bảo vệ, ngăn đi bất kỳ ánh mắt thèm muốn nào muốn chạm đến nàng.
Ninh Viễn Hầu nghe hắn nói thế, chân mày ông nhíu chặt lại, hỏi:
“Có phải chuyện Thái Tử muốn lấy A Ngưng, con đã sớm biết rồi phải không?”
Ngoại trừ lý do này, ông không thể nghĩ ra nguyên do nào khiến khiến hắn lựa chọn làm như thế, dẫu sao nếu đứng sai ‘thuyền’ thì chính là đang đứng trước vực sâu vạn trượng.
Bùi Thiên Hề cười nhẹ, vì nghe nhắc đến người nọ nên đôi mắt phượng cũng nhuộm lên tầng sương mù mờ ảo, giọng điệu cũng hóa lạnh lùng:
“Thê Hề biết thế thúc không muốn con lo lắng nên mới không nói cho con hay, hơn nữa người còn ra sức tự mình khéo léo từ chối ý chỉ của Thánh thượng. Nhưng vì giờ con đã lớn rồi, sau này con còn muốn thành thân với A Ngưng thế nên con muốn mình phải có đủ quyền lực để bảo vệ nàng ấy, không để nàng ấy phải mảy may… chịu đựng ấm ức.”
Bốn chữ cuối cùng như được hắn gằn ra từng chữ, chuyện A Ngưng suýt chút nữa đã bị Tiêu Trạch Tất cưỡng chiếm, hắn đã hứa với A Ngưng rằng sẽ giúp nàng đòi lại gấp trăm ngàn lần, cộng với phần của hắn nữa, tất cả đều phải đòi hết về.
Nghe được lời bộc bạch tâm ý như thế, nỗi kinh ngạc và cơn giận lúc nãy của Ninh Viễn Hầu cũng giảm đi đôi chút, ông thở dài, nói với chàng thiếu niên tuấn tú trước mắt:
“Bất luận là chuyện gì, con vẫn có thể thương lượng với ta mà. Con có biết trận tử chiến này nguy hiểm đến nhường nào không?”
Bùi Thiên Hề gật đầu: “Con biết ạ, thế thúc, con muốn cho người xem một thứ.”
Dứt lời, hắn lấy trong lồng ngực ra một lá thư mỏng, lá thư kia dường như đã có tuổi đời rất xa xưa, trên giấy loang lổ đốm vàng, những nét chữ trên đó rất khí khái, mạnh mẽ, Ninh Viễn Hầu cảm thấy vô cùng quen mắt.
Khi tiến đến nhìn kỹ hơn, quả nhiên là chữ viết tay của người bạn cũ của ông, trên giấy lưu loát viết ra mười mấy cái tên: Hoài hóa Tướng quân Quách Khởi, Chiêu võ Giáo úy Thẩm An, Hữu kiêu vệ Chu Mục Dịch…
Đây là gì?
“Trước kia con vẫn chưa tìm được thời cơ nói với người, đây là nhân mạch trong đội quân mà phụ thân đã để lại cho con, những người này đều đã từng nhận được đại ân của phụ thân, và tất cả cũng nguyện ý giúp đỡ Thất điện hạ.” Bùi Thiên Hề chậm rãi nói: “Bây giờ Điện hạ đã nắm hơn nửa triều đình cùng với nhị quân Tây Bắc, thực lực này đã đủ chống lại Đông Cung. Hiện giờ, Thánh thưỡng vẫn luôn trấn áp thị tộc, lòng nghi ngờ cũng rất lớn, thế thúc trong thời gian này quả thật rất vất vả.”
Ninh Viễn Hầu một lòng trung thành biết bao đời này, đây lại là hoàng thân quốc thích, muốn hắn hạ quyết tâm tất nhiên không thể quyết định trong ngày một ngày hai được.
Hắn đã bày hết tất cả ra trước mắt, từ lợi thế, dã tâm đến mưu kế, không thứ gì là không đứng hàng đầu. Ninh Viễn Hầu nhìn chàng thiếu niên trưởng thành ấy rồi lại nhìn về lá thư có tuổi đời xa xưa, ông thoáng chốc trầm mặc một hồi.
Nghi Chi, nếu ông ở trên trời linh thiên, nhìn thấy nhi lang ưu tú thế này, trong lòng ông có cảm thấy nhẹ nhõm nhiều rồi không? Ông có thể nói cho ta biết nên lựa chọn thế nào không?
“Thế thúc không cần lo lắng, Thiên Hề đã nói rõ với Thất điện hạ rồi, nếu thật sự có chuyện gì, cũng sẽ có cách thoát thân, nhất định sẽ không liên lụy đến Ninh Viễn Hầu phủ.”
Bùi Thiên Hề đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Ninh Viễn Hầu, hắn vén ngoại bào lên rồi khuỵu gối xuống.
“Thiên Hề, con làm gì thế?”
“Chuyện lớn thế này đáng ra con không nên giấu thế thúc, mãi đến bây giờ mới nói ra đó là lỗi của Thiên Hề.”
Hắn quỳ rạp xuống trước người ông như ngọc thụ khom lưng nhưng lại không làm giảm đi nửa phần phong độ, đứa trẻ này đã thật sự trưởng thành rồi.
“Được rồi, nếu đứng ở lập trường của con… mà thôi, con cứ đứng lên trước đi đã.”
Ninh Viễn Hầu thở dài một hơi, thử nghĩ nếu mình cũng mồ côi từ bé, sau khi lớn lên người duy nhất trong lòng cũng bị người khác muốn cướp đi, chỉ sợ ông sẽ còn điên cuồng hơn cả hắn.
Ông nâng Bùi Thiên Hề dậy, nhìn nhi lang được mình chính tay dạy dỗ rồi khẽ thở dài:
“Để ta cân nhắc vài ngày.”