Ngoại ô thành Kim Lăng, ngọn núi Lang Gia cao vút đến tận mây, lúc này đã là cuối năm Vị Ương nhưng cái nóng mùa hè vẫn còn mãnh liệt như những đợt hơi nóng cuồn cuộn phả vào mặt người khiến lòng người nảy sinh cảm giác muốn lùi bước.
Bùi Thiên Hề và Vân Thiên Ngưng ngồi bên trong xe ngựa, trên chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ tử đàn phía trước là những quả vải ướp lạnh, quả nào cũng căng mọng, ngọt ngào, khi lấy ra vẫn còn mang theo hơi lạnh.
Vân Thiên Ngưng ăn vài quả, nhiệt độ nóng bức trong cơ thể cũng theo đó giảm đi đôi chút. Vén màn xe, nhìn ra bên ngoài, một cảm giác lạnh lẽo ập đến khác hẳn với bầu không khí lúc nãy. Hóa ra hai người bọn họ đã tới chân núi, còn A Phong lúc này thì đang dắt hai con ngựa đi về phía bọn họ.
Một con cả thân đen tuyền, cao lớn, sung sức, phong thái hiên ngang – Đây là con ngựa Bùi Thiên Hề thường cưỡi, con còn lại trông có vẻ nhỏ hơn một chút, toàn thân màu đỏ thẫm , ánh mắt sáng ngời, nó nhìn về phía vị tiểu chủ nhân đã lâu không gặp, rồi phấn khích cọ móng chân xuống nền đất.
Đây là Trục Nguyệt và Khiển Phong.
“A Ngưng, lại đây.”
Bùi Thiên Hề xuống xe, nhận lấy Khiển Phong rồi đỡ nàng lên lưng ngựa, còn mình thì cưỡi lên Trục Nguyệt, rồi nở nụ cười về phía Vân Thiên Ngưng: “A Ngưng chạy trước đi, để xem Thiên Hề ca ca mất bao lâu mới đuổi kịp nàng.”
“Được, Thiên Hề ca ca đừng có mà xem thường A Ngưng.”
Vân Thiên Ngưng được hắn dạy dỗ suốt mấy năm nay, khả năng cưỡi ngựa tuy không thể sánh với tướng sĩ, nhưng cũng xuất sắc hơn đa số quý nữ trong thành Kim Lăng. Khóe môi nàng cong cong, tay ngọc duỗi ra quất roi ngựa vút qua bầu không khí khô nóng, đôi chân dài kẹp lấy bụng ngựa rồi chạy về phía trước.
Như một đóa hoa mộc lan bị gió thổi bay, nàng mỹ nhân yêu kiều, hiên ngang, vô cùng quyến rũ.
Giọng nói của nàng dần tan vào trong gió, thanh âm mơ hồ, dịu dàng và yếu ớt từ từ biến mất giữa rừng cây xanh um tùm.
“Công tử, mọi thứ đã được bố trí ổn thỏa cả rồi, chỉ còn chờ người kia chui đầu vào lưới nữa thôi.”
Đợi Vân Thiên Ngưng đi rồi, A Phong nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận không ai chú ý đến nơi này, hắn mới tiến đến, thấp giọng nói.
“Ngươi dẫn theo người đi quan sát đi, cẩn thận đừng để bị bại lộ.”
“Vâng!”
A Phong đáp lời rồi rời đi. Bùi Thiên Hề dõi mắt nhìn quanh, ngọn núi Lang Gia này vẫn như ngày trước, dưới chân núi người qua kẻ lại như dệt cửi, vẫn huyên náo như bao ngày, mà không một ai hay biết trên ngọn núi này ẩn chứa bao nhiêu đôi mắt, bao nhiêu tiếng bước chân âm thầm đã bị nhịp bước của những người đi qua che lấp.
Tấm lưới khổng lồ lặng lẽ rơi xuống, rồi thình lình thu lại.
“Hí____”
Vị công tử bày mưu lập kế cong khóe môi, bàn tay to giương roi ngựa lên rồi chính xác, mạnh mẽ quất một đường xuống mông ngựa. Con tuấn mã dưới thân lập tức như sấm rền gió dữ đuổi theo bóng dáng củng người vừa nói đi xa.
Tiếng vó ngựa lộc cộc phía sau càng lúc càng gần, dưới chân Vân Thiên Ngưng dùng sức, con ngựa hiểu ý liền chạy nhanh thêm, đáng tiếc hơi thở của người nào đó mỗi lúc một đậm, không bao lâu sau hắn đã đuổi đến bên cạnh nàng.
“A Ngưng, còn chưa tới một khắc nữa, nàng thua rồi.”
Theo quy định trước kia của hai người, nếu đuổi kịp hơn một khắc thì là nàng thắng, ngược lại thì sẽ là hắn thắng,
“Được rồi, đã đánh cược thì phải chịu phạt, Thiên Hề ca ca chàng muốn phạt gì đây?”
“Cứ để nợ trước vậy, đợi lúc khác… rồi cùng nhau trả.”
Bùi Thiên Hề cưỡi ngựa đến bên cạnh người nàng, vẫn không quên khom người trộm thơm lên gò má nàng một cái. Lời nói mang theo thâm ý, quả nhiên, khuôn mặt Vân Thiên Ngưng đã thoáng chốc theo đó mà đỏ bừng.
Điều khiển Khiển Phong bước đi chậm rãi, Vân Thiên Ngưng và Bùi Thiên Hề thoải mái bước vào trong rừng sâu. Mây mù giăng kín lối, sắc xanh um tùm, vô cùng tĩnh lặng, tựa như chỉ còn lại tiếng chuyện trò của hai người bọn họ và thanh âm vó ngựa dưới thân.
Mãi khi bước đến một đường giáp ranh rộng lớn, hướng mắt nhìn xuống liền có thể nhìn thấy được con đường mòn dẫn lên núi. Trên con đường ấy có một đoàn người, dẫn đầu quân cấm vệ, đội hình của đoàn người chỉnh đốn, có trật tự đang bước về hướng chân núi.
Đôi mày thanh tú của Vân Thiên Ngưng nhíu lại, lúc nhìn thấy ký hiệu đặc trưng của những chiếc xe ngựa Đông Cung, trái tim nàng vô thức run lên.
Đoạn ký ức lần trước suýt nữa đã bị người nọ cưỡng đoạt dâng lên trong tâm trí, nàng siết chặt bàn tay nhỏ lại, cảm giác sợ hãi và tức giận hòa lẫn phủ kín trong trái tim: “Thiên Hề ca ca…”
Bàn tay to của hắn nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: “A Ngưng, đừng sợ.”
Bàn tay còn lại của hắn nhẹ nhàng vung lên, những mũi tên đang ẩn nấp bắn ra, xuyên qua cỏ cây chốn núi rừng, đồng loạt bay về hướng người nọ đang đi dưới chân núi.
Dường như hắn lúc nào cũng có thể như thế, một mặt như làn nước xuân dịu dàng, một mặt lại sát phạt, quyết đoán, ngay cả tại thời điểm mấu chốt nhất, hắn cũng chưa một khắc buông bàn tay nhỏ của nàng ra.
“Hộ giá! Hộ giá!”
Cấm vệ của Thái Tử vội vàng rút kiếm ra, đáng tiếc lúc này đã muộn, dưới rừng rậm chỉ có mấy trăm người, lúc sau chỉ còn lại hơn một nửa. Thân hình của Tiêu Trạch Tất nhanh nhẹn, cả người tắm trong biển máy, thanh kiếm dài trong tay ánh lên ánh sáng lạnh lùng, hắn ta thoáng liếc mắt đã nhìn thấy người nào đó đang đứng ở sườn núi.
Không, không chỉ là một người, thế này mà hắn còn dẫn nàng đến đây.
Trong lòng Tiêu Trạch Tất thoáng cười lạnh, tâm trí hắn lúc này chỉ còn lại sát ý. Bùi Thiên Hề, bổn điện quả thật đã coi thường ngươi.
“Ta từng hứa rằng lúc đòi nợ hắn, ta sẽ dắt A Ngưng theo, bây giờ, A Ngưng có vừa lòng không?”
Bùi Thiên Hề bễ nghễ quan sát hết mọi thứ dưới chân núi, tựa như một vị thân đang chơi cờ trên mây, chỉ khi nhìn vào đôi mắt của nàng, hắn mới có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp nhất giữa nhân gian. Hắn dắt tay nàng đến bên môi rồi đặt lên đó một nụ hôn, từng câu từng chữ, tựa như sấm sét đánh vào đáy lòng Vân Thiên Ngưng.
Hóa ra gần đây, chuyện Thiên Hề ca ca lén giấu nàng chính là chuyện này ư?
Khoan đã, vị này chính là Đông Cung, đây là chuyện lớn chứ chẳng phải trò đùa, nàng thầm suy nghĩ, rồi lập tức đoán ra được bầu không khí căng thẳng mấy ngày nay ở Hầu phủ là do chuyên gì gây ra, hóa ra chuyện a cha và a nương đang chuẩn bị cũng là việc này!
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không thấy lạ lắm, Thiên Tử không hài lòng với Hầu phủ, vì bị Hoàng Hậu mới mê hoặc chỉ là một nguyên nhân trong số đó thôi, nguyên nhân cơ bản nhất vẫn là vì có hiềm khích với quân thần, chỉ khi nâng đỡ được Hoàng Đế mới lên ngôi thì đến lúc đó Hầu phủ mới có thể tiếp tục tồn tại.
Mà nay Đông Cung đã đụng độ với nàng, đương nhiên không thể nào đối xử tử tế với phủ Ninh Viễn Hầu, trừ khi không đứng về phía hắn nữa mà chuyển sang chọn một vị Điện hạ khác.
Chó nên, hôm nay mới có cảnh tượng này.”
“Chách chách chách___ Chẳng trách Bùi công tử luôn khen Tam tiểu thư thông minh, hôm nay cuối cùng bổn điện cũng được mở mang tầm mắt.”
Tiếng vỗ tay giòn giã nhẹ nhàng vang lên, không biết từ bao giờ ở phía sau Bùi Thiên Hề đã xuất hiện thêm một người, người đó phong thái rất thanh quý, khuôn mặt trông hơi quen mắt. Vân Thiên Ngưng sửng sốt một lúc lâu, sau khi phản ứng lại mới vội vàng khom người hành lễ:
“Thất Điện hạ.”