Ninh Viễn Hầu đứng trước thư các, ánh mắt nhìn về thác nước đang chảy trên ngọn núi cách đó không xa, nghe người thiếu niên bên cạnh đang chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
“Thế thúc, lần trước người từng nói sẽ đáp ứng nguyện vọng của người đứng nhất cuộc thi bắn cung, người vẫn còn nhớ chứ ạ?”
“Tất nhiên rồi.”
Ninh Viễn Hầu xoay người, đưa mắt nhìn chàng thiếu niên phong thái anh tuấn trước mắt. Lần trước đến, đầu mày hắn cau lại ẩn chứa nhiều suy tư vì điều mình cầu mà chẳng được nhưng lần này không còn như lần trước nữa, tâm thế của hắn vô cùng thư thái. Nhìn qua trong lòng ông cũng đã đoán được đại khái, ông hỏi:
“Đến lúc rồi à?”
A Ngưng nhà ông, rốt cuộc cũng thông suốt rồi?
“Vâng, đến lúc rồi ạ.”
Nhớ đến dáng vẻ ngại ngùng của nàng thiếu nữ, trái tim Bùi Thiên Hề trở nên mềm mại lạ thường, giọng nói của hắn cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.
Nhìn dáng vẻ như kẻ rơi vào biển tình của hắn, lòng Ninh Viễn Hầu cũng yên tâm hơn nhưng vẫn xen lẫn trong đó một niềm xót xa. Tuy nói rằng chuyện này đã sớm được định nhưng dẫu sao đây cũng là tiểu nữ ông yêu chiều từ nhỏ, lúc tận mắt nhìn tiểu nữ của mình được lang quân nhà khác ôm ấp trong vòng tay, lòng ông vẫn chẳng thể nguôi.
Bùi Thiên Hề biết nhạc phụ tương lai trong lòng hẳn có điều lắng lo. Hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:
“Thế thúc, trước tiên con muốn cùng A Ngưng định ra danh phận, những chuyện còn lại thì không cần gấp. A Ngưng tuổi còn quá nhỏ, cứ để nàng ở trong phủ ngây ngây ngô ngô hai năm nữa, đợi đến tuổi cập kê, con sẽ cùng nàng thành thân.”
Nghe xong vẻ mặt Ninh Viễn Hầu nhẹ nhõm rõ rệt, Bùi Thiên Hề tiếp tục nói:
“Gia phụ và gia mẫu đã để lại cho con không ít di vật và khế nhà, tuy không thể xem là giàu sang phú quý nhưng cũng đủ để A Ngưng cả đời vô lo. Con cũng có ý muốn làm quan, sau này có thể cho A Ngưng một tương lai yên ổn.”
Dứt lời, liền trong lòng ngực ra một xấp giấy mỏng, trịnh trọng đưa đến trước mặt Ninh Viễn Hầu.
Ninh Viễn Hầu nhận lấy nhìn qua một lượt. Tuy hắn thân là hoàng thân quốc thích, nhưng lúc xem xong những tờ giấy này cũng không khỏi trợn to hai mắt. Hóa ra gia nghiệp Bùi gia lại lớn đến thế, dường như hơn phân nửa thành Cô Tô và Kim Lăng này đều có vết của Bùi gia.
“Thế thúc, những thứ này con xin giao cả cho người, xin người cứ yên tâm giao A Ngưng lại cho con.”
Ninh Viễn Hầu buông những tờ giấy giá trị liên thành trên tay xuống, dời mắt nhìn sang chàng thiếu niên trước mặt, xem ra đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy dáng vẻ này của hắn. Trước kia chỉ cảm thấy hắn tỏa ra phong thái long chương phượng tư, thế nhưng ngày hôm nay hắn lại đem đến cho ông cảm giác đây là một chàng thiếu niên tiền đồ vô hạn.
“Được, nhưng nếu ngươi dám bắt nạt A Ngưng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Thế thúc yên tâm, nếu con dám bắt nạt A Ngưng người có thể lấy mạng con bất kỳ lúc nào cũng được.”
Trong mắt hắn chứa đầy sự kiên định khiến Ninh Viễn Hầu trong thoáng chốc nhớ về người bằng hữu cũ của mình.
“Đợi tìm được thời gian, xin người đến hợp hôn cho chúng con.”
Ông khẽ thở dài, đỡ thiếu niên đang quỳ đứng dậy. Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, hốc mắt hắn không khỏi ươn ướt. Nếu bằng hữu tốt trên trời biết được hẳn đã có thể mừng vui thanh thản rồi.
_________
Gần đây, thành Kim Lăng rất náo nhiệt. Đầu tiên là phủ Ninh Viễn Hầu kết thông gia với Huỳnh Dương Trịnh thị. Nhị tiểu thư Vân Tinh Diểu và nam trưởng Trịnh gia cùng nhau đính hôn ước, đợi đến đầu xuân năm sau sẽ bắt đầu cử hành hôn lễ. Cả hai người đều là đối tượng mà nhiều khuê tú, công tử trong thành đem lòng ái mộ thế nên lúc tin tức được truyền ra, đã khiến không ít người âm thầm đau lòng. Ngay cả tửu lầu ở thành Kim Lăng cũng nhờ dịp này mà làm ăn khấm khá hơn trước.
Chuyện thứ hai là tiểu nữ nhi của phủ Ninh Viên Hầu cũng đã định xong hôn sự. Nhưng vì tuổi vừa tròn mười ba thế nên hai bên chỉ định hôn ước, đợi đến tuổi cập kê rồi sẽ để nàng xuất giá.
Chỉ kể đến đối tượng của hôn sự lần này thôi đã đủ để mọi người say sưa bàn tán. Được biết đây là huyết mạch duy nhất của Bùi tướng quân, người từng vào sinh ra tử cùng Ninh Viễn Hầu. Lại nghe rằng vị thiếu niên này thân thế rất lận đận, sớm đã mất mẫu thân từ nhỏ, về sau phụ thân không may cũng tử trận trên chiến trường. Vị công tử ấy được gửi nuôi ở nhà thân thích trong thành Cô Tô, người nọ lại ham muốn có được gia sản của Bùi gia, cậy thế không thành liền vứt bỏ không chăm sóc nữa. Thấy thế Ninh Viễn Hầu đã đón hắn về thành Kim Lăng có lòng dạy dỗ như nhi tử ruột thịt.
Mấy năm sau, lang quân Bùi gia trưởng thành. Dung mạo vượt xa Phan An (1), phong thái tựa tiên đọa trần, thành thạo lễ, thư, kỵ, xạ (2), dần trở thành người trong lòng của biết bao khuê nữ thành Kim Lăng. Một lần tình cờ cưỡi ngựa dạo chơi cũng có thể khiến biết bao trái tim thiếu nữ loạn nhịp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Không ngờ một hạt giống tốt như thế, từ lâu đã được Ninh Viễn Hầu chọn ra cho tiểu nữ nhà mình.
Mấy phu nhân thế gia tụ tập tán gẫu trong hoa viên, chủ đề không có gì bất ngờ chính là những chuyện xoay quanh phủ Ninh gia. Thôi thị ngày còn trẻ là mỹ nhân nổi dành thành Kim Lăng, dưới gối ba con người nào cũng dung mạo xuất chúng. Lần trước gặp qua tiểu nữ Vân Thiên Ngưng trong yến tiệc sinh thần, tiểu cô nương ấy càng lớn càng xinh đẹp, sau này trưởng thành rồi hẳn sẽ là một vị mỹ nhân tuyệt sắc.
Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có lẽ tình cảm đã ngày một được vun đắp từ đó đợi đến nay khi tình cảm đã chín mùi thì bắt đầu hứa hẹn với nhau chuyện cả đời.
Phu nhân Tần quốc công như nhớ đến điều gì, cầm cây quạt tinh tế trên tay vỗ lên bàn đá một cái, nói:
“Ngày trước, Dao Dao nhà ta đến chân núi ngoài thành du xuân, có nhìn thấy hai người ấy. Dao Dao bảo lang quân Bùi gia rất lạnh lùng, chưa từng liếc nhìn nó lấy một lần, lúc về nó giận dỗi mà bật khóc luôn.”
Phu nhân phủ Định Viễn Hầu thở dài, nhẹ giọng nói:
“Thế xem ra, lang quân Bùi gia quả thật là một kẻ suy tình rồi.”
“Ai nói là không phải đâu. Chỉ có thể khen ánh mắt của Ninh Viễn Hầu quả là không tệ, chọn ra được hai phu quân xuất chúng cho nữ nhi nhà mình.”
Một phu nhân nọ ở bên cạnh phụ họa. Ai cũng biết gia phong của Huỳnh Dương Trịnh thị không cho phép nạp thiếp còn vị lang quân Bùi gia kia thì lại là một kẻ chung tình. Lại nhớ đến phu quân nhà mình đang nuôi không biết bao thê thiếp bên ngoài, trong lòng bà không khỏi buồn phiền.
“Thôi thôi, ở đời ai cũng có duyên phận riêng của mình, có ước ao cũng không được.”
(1) Phan Nhạc (chữ Hán: 潘岳, 247 – 300), tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An (潘安), người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam.
(2) lễ (lễ nghĩa), thư (thư pháp), kỵ (cưỡi ngựa), xạ (bắn cung)