Hôm nay, đại phu nhân của phủ Trịnh quốc công bái lễ, mời tiểu bối phủ Ninh Viễn Hầu đến chùa Vạn Phật ngự trên núi Vân Vi phía nam thành Kim Lăng, vừa lễ phật vừa du sơn. Vân Tinh Diểu và Vân Thiên Ngưng biết chuyến này hẳn phải leo núi, nên cả hai đã thay sẵn một bộ xiêm y nhẹ nhàng. Còn gọi cả Bùi Thiên Hề đến, nếu không hôm nay e rằng Vân Thiên Ngưng sẽ trở thành một con kỳ đà cản mũi mất.
Vân Thiên Ngưng mặc trên người bộ xiêm y thiên thủy bích với nhu quần, ở cổ tay có buộc thêm vài sợi dây cùng màu. Tổng thể đã vơi bớt đi vẻ hoạt bát mềm mại nhưng lại thêm vào đó mấy phần thỏa mái duyên dáng. Nàng và Vân Tinh Diểu ngồi trong kiệu, ánh mắt nàng chăm chú nhìn Bùi Thiên Hề đang cưỡi bạch mã đi bên ngoài, càng nhìn càng say mê khó mà dời đi được.
“A Ngưng đang nhìn gì thế?”
Hôm nay Vân Tinh Diểu xin nghỉ, gần đây ở Hàn Lâm Viện có rất nhiều việc, nhiều ngày qua nàng chẳng thể nghỉ ngơi đàng hoàng. Hiếm có hôm nhàn rỗi thế này, nàng thả lỏng thân thể tay cầm một quyển sách nhàn nhã đọc, lưng dựa vào thành xe ngựa nhìn khóe môi khẽ cong cong của tiểu muội, lòng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Hừm, Nhị tỷ đừng có mà trêu muội.”
Vân Thiên Ngưng quay đầu mỉm cười với Bùi Thiên Hề đang trên lưng ngựa, trong lòng tràn ngập dư vị ngọt ngào ấm áp. Nàng quay người lại, tay nhỏ cầm lấy cái đài sen trên bàn, khẽ cắn một miếng rồi lại quay sang nói chuyện với hắn.
Bùi Thiên Hề nhìn dấu răng vẫn còn in dấu trên đài sen, mày khẽ nhếch lên, nói vọng từ ngoài vào trong kiệu.
“A Ngưng, cho ta nếm thử với.”
“Vâng.”
Một bàn tay phấn trắng vươn ra từ bên trong kiệu, đưa đến cho hắn một đài sen vẫn còn nguyên.
“Không phải cái này, muốn cái trong tay A Ngưng ấy.”
Bùi Thiên Hề khẽ nháy mắt phượng, nàng hẳn nghe xong sẽ hiểu ý hắn mà.
Vân Thiên Ngưng nhanh chóng liếc mắt nhìn sang Nhị tỷ một cái, thấy nàng ấy vẫn còn đang cúi đầu đọc sách không để ý đến phía mình. Trong xe ngựa lại vô cùng rộng rãi đủ chứa được tận mười người, Vân Thiên Ngưng tự thôi miên mình rằng Vân Tinh Diểu sẽ không nhìn thấy đâu, rồi nhanh chóng cầm cái đài sen mình vừa cắn đưa ra ngoài.
Nào ngờ người kia lại to gan đến thế, không những không đón lấy mà còn nhân lúc tay nàng đưa đến khẽ hé môi mỏng, cắn lên một miếng rồi dùng đầu lưỡi đảo qua ngón tay nàng, khiến nàng vừa tê dại vừa kích thích.
Môi mỏng vừa vặn cắn lên chỗ có dấu răng nàng, rồi đưa mắt lên vừa nhìn nàng vừa chậm rãi nhai nuốt.
Không hiểu vì sao, Vân Thiên Ngưng cảm thấy thứ hắn vừa nuốt xuống kia, không phải chỉ là mỗi đài sen thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Phụt___”
Vân Tinh Diểu cuối cùng cũng không chịu nổi cặp thanh mai trúc mã đang độ đậu khấu niên hoa này nữa, nhìn vào trong sách, khẽ hé môi đỏ nhẹ giọng đọc lên:
“Lang kỵ trúc mã lai
Nhiễu sàng lộng thanh mai
Đồng cư Trường Can lý
Lưỡng tiểu vô hiềm sai…” (1)
“Nhị tỷ!”
Vân Thiên Ngưng tự mình làm là một chuyện, bị người khác phát hiện lại là một chuyện khác. Nghe nhị tỷ trêu như thế, khuôn mặt nhỏ của nàng nhanh chóng ửng hồng tựa như một quả vải mới hái giữa ngày hè, đáng yêu vô cùng.
“Không sao, cả hai cứ tiếp tục đi, ta chưa thấy gì cả.”
Vân Tinh Diểu cười khẽ, nhưng trong lòng lại thở dài. Cảnh tượng trong thơ cổ này quả thật vô cùng đẹp đẽ chân thành.
“A Ngưng, nàng ngồi lại đi, đừng phơi nắng nữa.”
Bùi Thiên Hề thấy gương mặt hồng hồng của tiểu cô nương, trong lòng liền biết nàng đang xấu hổ. Ánh nắng đầu hè chiếu lên gương mặt nàng, trong tầng ánh sáng rực rỡ hiện ra một lớp mồ hôi mỏng, A Ngưng luôn yêu cái đẹp làm sau chịu nổi ánh nắng thế này.
“Vâng ạ.”
Vân Thiên Ngưng nói nhỏ: “Đợi lúc Trịnh công tử đến, xem tỷ còn trêu ta được nữa không.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Một hồi vó ngựa từ phía sau truyền đến, ngoảnh đầu nhìn lại đó là một vị công tử trẻ tuổi người mặc thanh y đang thúc ngựa đuổi theo xe ngựa phủ Ninh Viễn Hầu.
“A Diểu, xin lỗi ta đến muộn.”
Vốn hắn định đến phủ để đón nàng nhưng vì tạm thời có việc gấp nên đã đến muộn một chút.
Vân Tinh Diểu vén màn lên, dùng ánh mắt mang đầy ý cười đảo quanh người hắn, nhẹ giọng nói:
“Lại bị người ta chặn đường ném hoa?”
Trình Dị Chi trời sinh vô cùng tuấn tú, gia phong thanh thuần, hiện giờ là người đang có hôn ước cùng nàng. Nhưng trước đó, vị công tử này là lang quân trong lòng của biết bao khuê tú thành Kim Lăng. Vì vẻ ngoài phơi phới thế nên dẫu đã có hôn ước, hắn cũng chẳng thể nào tránh được chuyện các tiểu cô nương thi nhau ném hoa tặng mình.
Trịnh Dị Chi nghe nàng nói thế, khuôn mặt không khỏi thoáng hồng. Hắn chỉnh lại vạt áo vẫn còn đang lưu lại mấy cánh hoa, khẽ cười nói:
“Để A Diểu chê cười rồi.” Hắn nói tiếp: “A Diểu, ta không hề nhìn những nàng ấy, một lần cũng không.”
Gương mặt quanh năm không một gợn sóng của Vân Tinh Diểu lập tức ửng hồng, bên kia tiểu cô nương không nhịn được mà cười trêu chọc một tiếng:
“Phụt… A Diểu tỷ xấu hổ rồi!”
Thiên đạo luân hồi, cuối cùng cũng đến lượt Nhị tỷ lạnh lùng, nghiêm túc của nàng.
“Như bỉ hàn lâm điểu, như bỉ du xuyên ngư…” (2)
Vân Thiên Ngưng nhìn vị nam tử khôi ngô bên kia, rồi thấp giọng đọc. Nhưng nửa câu sau của bài thơ này lại quá mức bi thương thế nên nàng không hề đọc đến. Nàng hi vọng Nhị tỷ của mình có thể bình an, suôn sẻ cả đời, không như nửa câu sau của bài thơ ấy.
Nghe tiểu muội trêu chọc, Vân Tinh Diểu ho nhẹ một tiếng, gương mặt ửng hồng cũng nhạt đi bớt. Nàng nghiêng đầu nhìn vị công tử rồi nhẹ giọng nói:
“Ta biết rồi, chàng đi cùng Bùi Thiên Hề đi. Chùa Vạn Phật đường xá cũng không xa, rất nhanh sẽ đến thôi.”
“Được.”
Trịnh Dị Chi nhìn vị hôn thê của mình bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Trước lúc rời đi, cũng không quên nói vài câu chào hỏi A Ngưng:
“Hình như A Ngưng lại cao lên rồi.”
“Hiển nhiên rồi, bây giờ A Ngưng cũng đã mười ba tuổi rồi. Chắc tại trong lòng Trịnh công tử chỉ nhớ đến Nhị tỷ của ta nên không hề để tâm đến bất kì ai khác chứ gì.”
A Ngưng vui vẻ cười, nhìn Nhị tỷ vừa mới bình tĩnh, lúc này gương mặt lại ửng hồng trở lại, ý cười trong mắt nàng càng đậm hơn. Trịnh công tử chớp mắt nhìn tiểu cô nương rồi khẽ cười nói:
“A Ngưng cũng là nỗi nhớ nhung trong lòng người khác đó thôi, có muốn ta giúp muội truyền lời gì cho người ta không?”
Nụ cười của Vân Thiên Ngưng thoáng nhạt đi, không trêu chọc hai người nữa mà quay sang ngoan ngoãn ngồi yên, còn không quên thúc giục vị công tử phúc hắc kia mau mau rời đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
(1) Một đoạn thơ trong tác phẩm “Trường can hành” của nhà thơ Lý Bạch
Dịch nghĩa: (Tham khảo thivien.net và bachkhoatrithuc.vn)
“Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Quanh giường nghịch ném quả mơ xanh
Cùng sống ở trong đất Trường Can
Hai đứa không hề giữ gìn ý tứ...”
(2) Lấy hai câu thơ trong tác phẩm “Điệu vong thi kỳ 1” của nhà thơ Phan Anh viết tặng người vợ đã khuất.
“Như bỉ hàn lâm điểu”: Như đôi chim trong rừng lạnh.
“Như bỉ du xuyên ngư”: Như đôi cá lượn dưới sông vắng.
Cả đoạn đầy đủ:
“Ta như đôi chim trong rừng lạnh
Một sớm bỗng chia lìa
Như đôi cá lượn dưới sông vắng
Ngăn cách giữa mắt lưới.”