Nghe Bùi Thiên Hề nói thế, Ninh Viễn Hầu liền tin tưởng chẳng chút nghi ngờ. Dẫu sao hắn từ nhỏ cũng do đích thân ông dạy dỗ, đức hạnh lại đoan chính, là một quân tử cẩn trọng tuấn tú trong thành Kim Lăng này, thế nên hẳn là sẽ không nói lời dối trá.
Vân Thiên Ngưng cúi đầu, yên lặng ăn miếng đậu hủ Bùi Thiên Hề vừa gắp lại cho mình. Trong đầu nàng nhớ lại câu ‘ôn tập’ vừa rồi hắn nói, kéo theo đó là vô số cảnh đẹp cũng lướt theo sau, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, mạnh mẽ cắn nhát tiếp theo lên miếng đậu phụ mềm.
“A Ngưng, ăn chậm một chút.”
Người nào đó thấy nàng bị lời nói của mình làm phiền nhiễu tâm trí, thiếu chút nữa đã mắc nghẹn, liền vội vàng rót cho nàng cốc nước, khẽ vỗ nhẹ lên lưng, dịu dàng nói.
“Thiên Hề, vất vả cho con rồi. Tính tình A Ngưng vốn bướng bỉnh, sau này phải nhờ con khoan dung cho nó nhiều điều.”
Ninh Viễn Hầu biết nữ tế tương lai của mình trước giờ rất chu đáo, mà A Ngưng lại là đứa nhỏ yêu kiều tùy hứng, bây giờ tuy thân thiết ngọt ngào nhưng về sau sống chung một nhà, e rằng sẽ có điều cách trở.
“Thế thúc nói quá lời rồi, con cảm thấy A Ngưng rất tốt.”
Giọng nói của hắn lúc nhắc đến nàng mang theo ý cười mà chính hắn cũng không hề phát hiện, tựa như tiếng đàn cổ gặp được cảnh xuân tươi đẹp, vì nàng mà những âm sắc vốn lạnh lẽo đều trở nên ấm áp dịu dàng.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy nàng bướng bỉnh, có lẽ vì lúc ở trước mặt nàng những ranh giới của hắn, hết lần này đến lần khác đều được hắn thoái nhượng cho nàng. Thậm chí tự hắn còn hủy đi chính bức tường thành của mình, mặc cho nàng tùy ý làm bậy, còn hắn thì lại vui vẻ đón nhận điều đó.
Nếu nói đến lần duy nhất bướng bỉnh của nàng, thì có lẽ chính là lần đầu nàng gặp hắn vào năm sáu tuổi. Ngang ngược, không nói lý lẽ, ấy thế nào lại ngạo nghễ đóng trụ trong trái tim hắn.
Thấy ánh mắt cô nhi của bằng hữu thân thiết đang nhìn về phía tiểu nữ nhi nhà mình, trong lòng Ninh Viễn Hầu khẽ chấn động. Lúc này ông mới cảm thấy vừa rồi là do mình quá nhạy cảm, ánh mắt như thế mà thay lòng đổi dạ thì trong thiên hạ này có lẽ chẳng còn ai thủy chung.
“A Doanh, đã thế chi bằng thành thân sớm một chút cũng tốt.”
Ninh Viễn Hầu nói với Thôi thị đang ngồi bên mình, câu nói này khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Vân Thiên Ngưng sửng sốt ngẩng đầu, chuyện của nàng và Thiên Hề ca ca, sau khi đính hôn liền mời người đến xem ngày lành hợp hôn. Vốn đã được ấn định vào ngày tám tháng chín sau cập kê, trước mắt từ giờ đến ngày cập kê còn hơn nửa năm, vì sao phụ thân lại nóng lòng như thế?
Bùi Thiên Hề cũng có chút nghi ngờ, nhưng vì đây cũng là điều lòng hắn mong muốn thế nên hắn không hề lên tiếng, mà chỉ thầm mong Ninh Viễn Hầu nhìn thấu được tâm tư của hắn, sớm định ra ngày lành để mình yên tâm.
Thôi thị cũng ngạc nhiên nhìn về phía phu quân, giữa đôi chân mày che giấu một nỗi buồn man mác, thế nhưng bà cũng không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, thấy mọi người đều đã đi rồi, Thôi thị mới nhẹ nhàng mở miệng:
“Hàng Chiếu, có phải chàng có chuyện gì đó giấu thiếp đúng không?”
Mấy ngày nay bà cứ cảm thấy trượng phu có điều gì đó không đúng lắm. Tự dưng lại mới nữ phu tử nghiêm khắc đến dạy dỗ A Ngưng thi, thư, lễ nghi rồi hôm nay lại muốn Thiên Hề và A Ngưng thành thân trước ngày định. Tất cả những chuyện này vừa nhìn qua thì thấy chẳng mấy liên quan thế nhưng nghĩ lại thì dường như có đôi phần kỳ quái.
“A Doanh, lúc nào ta cũng không giấu được nàng.”
Ninh Viễn Hầu thở dài, nhìn vẻ mặt lo lắng của thê tử, chậm rãi mở miệng:
“Chuyện liên quan đến hôn sự trong Đông Cung.”
Thôi thị cau mày, gần đây Đông Cung chẳng mấy yên ổn. Đầu tiên là chuyện Thánh Thượng được Thái Hậu cưng chiều nên ra sức chống lại số đông lập Từ Quý phi lên làm Hoàng Hậu. Rồi phong ái tử của của nàng ấy lên làm Thái Tử, chuyển hắn đến Đông Cung hưởng quyền giám sát, một tay che trời nắm lấy cán cân triều đình khiến thế lực ngày một hưng thịnh.
Chẳng lẽ?
Thôi thị nhíu mày, không mong mọi chuyện sẽ theo suy đoán tồi tệ nhất của mình.
Ninh Viễn Hầu thấy vẻ mặt của bà, liền biết rằng bà đã đoán ra, ông tiếp tục nói:
“Tuổi tác của Thái Tử, Thiên Hề và A Ngưng gần xấp xỉ nhau, nay trong cung đang chuẩn bị cho kỳ tuyển tú, mà A Ngưng nhà ta cũng nằm trong số đó.”
Vân Tinh Diểu đã xuất giá, mà dẫu có còn ở đây thì tuổi tác cũng không mấy phù hợp. Trong phủ của Ninh Viễn Hầu giờ đây chỉ còn lại một mình Vân Thiên Ngưng, mà dường như Hoàng Hậu cũng đang muốn mượn sức của phủ Ninh Viển Hậu, thế nên đã cố ý dặn dò nữ quan sau khi hạ triều giữ Ninh Viễn Hầu lại nói chuyện, cả vị nữ phu tử được phái đến để dạy dỗ A Ngưng cũng do Hoàng hậu mới tỏ ý.
“Sao lại thế được? Nàng ấy không biết rằng A Ngưng đã có hôn ước rồi sao? Chưa kể, Thiên Hề là huyết mạch duy nhất của Bùi tướng quân đã vì nước vong thân, được phong làm Nhất đẳng công thần nhận được sự kính ngưỡng của bá tánh. Nàng ấy không sợ làm thế sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, Thánh Thượng trách phạt hay sao?”
Lửa giận trong lòng Thôi thị bốc lên, thế này quả thật là quá ỷ thế hiếp người rồi!
Trước kia Ninh Viễn Hầu cũng nghĩ như thế, chỉ có điều Hoàng hậu mới được Thánh Thượng sủng ái nên kiêu ngạo, độc đoán nên nào có để vị tướng quân quá cố kia vào mắt. Thánh Thượng ngày một lớn tuổi, nghe những lời vô lý của vị Hoàng Hậu mới nói nhưng cũng không hề phản đối.
“Thế nên, chàng định để hai đứa thành thân sớm?”
Lúc này, Thôi thị mới hiểu được nỗi khổ tâm của trượng phu, bà cau mày, nắm chặt lấy khăn lụa, bỗng bà chuyển đến một tầng suy nghĩ khác.
“Hàng Chiếu, chẳng lẽ Thánh Thượng cũng có điều kiêng nể Hầu phủ sao?”
Hoàng hậu mới muốn A Ngưng vào cung có lẽ là vì căn cơ bất ổn, muốn mượn thế lực của Thanh Hà Thôi thị và phủ Ninh Viễn Hầu. Mấy năm này trượng phu của bà ở trong triều như cá gặp nước, thế lực ngày càng tăng tiến. Tuy Hoàng đế ngoài miệng không nói lời nào nhưng trong lòng e rằng đã có phòng bị, lần này có lẽ là muốn mượn tay Hoàng hậu mới để gõ núi dọa hổ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Lẽ ra ta nên để A Ngưng và Thiên Hề thành hôn ngay lúc đó.”
Ninh Viễn Hầu cười nhạt, mang theo dáng vẻ chua sót. Sách lược của đế vương từ trước đến nay luôn cân nhắc thông thạo, ngay cả những người mà mình xem như hoàng thân quốc thích, thế lực cũng không thể để quá mạnh.
Phủ Ninh Viễn Hầu đã gả một nữ nhi ra ngoài, nơi gả đi chính là thế gia trăm năm Huỳnh Dương Trịnh thị, thế là đủ rồi.
Còn Bùi gia gia tài bạc triệu, Bùi tướng quân ngày xưa cũng trung thành và tận tâm trước sau như một, đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội. Nếu lại để kết thân cùng Hầu phủ thế thì chẳng phải sẽ vượt quá phạm vi nhẫn nại của Hoàng đế hay sao?
Hai nữ nhi trong nhà đều gả đến hai nơi hiển quý như vậy, Ninh Viễn Hầu ngươi muốn làm gì đây?
Đã nằm trên giường, thì há lại mặc cho kẻ khác ngủ ngáy. Đế Vương sao có thể cho phép một thế lực khổng lồ như thế treo lắc lư trước mắt mình?
“Đừng quá lo lắng, ta chỉ là đang chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất xảy ra thôi. Thiên Hề năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, Thánh Thượng chắc sẽ không làm những điều không hợp lẽ như thế đâu.”
Nhìn gương mặt trắng bệch của thê tử, Ninh Viễn Hầu liền nhẹ giọng an ủi:
“Ta thấy dường như đứa trẻ Thiên Hề này có chí muốn tòng văn, như thế hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều.”