“Xin lỗi, A Ngưng, nhưng…”
Bùi Thiên Hề vừa bắn xong, tinh thần thỏa mái dễ chịu, ôm tiểu tâm can vào lòng, dịu giọng dỗ dành. Mắt phượng phản chiếu gương mặt ửng đỏ và thân thể mềm mại lả lướt, làn xuân thủy trong lòng cũng theo đó xao động, hắn tiếp tục nói:
“A Ngưng sắp gả cho ta rồi, lẽ nào nàng không muốn tập làm quen chút sao?
A Ngưng nào có nóng lòng như vậy?
“Hừ.”
Vân Thiên Ngưng giận dỗi trừng mắt nhìn hắn, bàn tay nhỏ được hắn nắm lấy, đưa lên môi hôn một cái. Nàng muốn rút tay về nhưng bị người nọ kéo lại, không cho nàng rời đi.
Đôi mắt phượng đẹp đẽ cong cong nhìn nàng, Bùi Thiên Hề chậm rãi mở miệng:
“Hôm nay là ngày đầu tiên ta vào Thái Học, ta, rất nhớ A Ngưng.” Thế nên vừa rồi hắn mới mất kiểm soát, chỉ muốn nàng tiến vào trong thân thể mình để ngày thứ hai đến Thái Học có thể mang theo cả nàng.
Hai áng mây ửng đỏ nhanh chóng phủ lên gò má của Vân Thiên Ngưng, động tác đùn đẩy dần chậm lại, nàng làm sao mà không nhớ hắn được chứ?
Hôm nay, nàng đã cố ý xuống bếp học cách làm cua om cùng nhũ mẫu, định đợi hắn về cùng nhau thưởng thức nhưng đợi lâu như thế mà hắn vẫn chưa về. Nàng một mình ngồi cạnh bàn đá nơi sân nhỏ rợp bóng tre xanh, đợi từ hoàng hôn đến tận lúc trăng lên, vẫn không nghe thấy tiếng gọi của người gác cổng. Trong lòng vừa lo lắng vừa giận dỗi, cuối cùng nàng cũng mặc kệ những con cua om đã nguội ngắt kia, để Lưu Anh mang nó xuống nhà bếp, còn mình thì quay về phòng ngủ.
Nhưng nàng lại không sao ngủ được, cứ nghiêng qua nghiêng lại trằn trọc trên giường. Đang lúc suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng sột soạt từ dưới khung cửa sổ hoa mai truyền đến. Người ngoài chắc chắn không thể vào được đây, thế nên chỉ có thể là người kia. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Nàng định đứng dậy đến xem tình cảnh bên ngoài cửa sổ, tay nhỏ cầm lấy cẩm y mây nhạn bên người, còn chưa kịp khoác vào thì liền thấy một bóng đen mạnh mẽ lướt đến, chưa đến một cái chớp mắt, nàng đã bị người nọ đè dưới thân.
Trên người hắn mang theo cái se lạnh của chiều hôm bên ngoài, còn cả hương gỗ tùng quen thuộc, nhẹ nhàng, dịu êm khiến nàng thấy ấm áp.
Những nỗi bất an và oán giận gần như nhanh chóng được cái ôm của hắn hóa giải, còn một chút sót lại thì được hóa giải bằng câu tiểu biệt tình nồng ý đậm, thấp giọng thì thầm của hắn.
“A Ngưng, ta thật muốn mang cả nàng theo.”
Bùi Thiên Hề thở dài một tiếng từ tận đáy lòng, rồi vuốt lấy mái tóc của người mình đang ôm trong lòng. Cằm nhọn gác lên đỉnh đầu nàng, mắt phượng thâm trầm phản chiếu đêm xuân vắng lặng bên ngoài sân.
Vân Thiên Ngưng vừa trải qua một hồi ‘chiến đấu’ trên giường nên vừa mệt vừa mỏi. Giờ phút này chợt nghe hắn nói như thế, vốn đang trong cơn mơ màng sắp ngủ thì trong đầu nàng lại lóe lên một ý tưởng, ý tưởng kia có hơi hoang đường nhưng thật sự rất mới lạ và dụ người. Một khi đã nảy ra trong đầu thì không thể đuổi đi được, hệt như tơ nhện bám chặt vào tâm trí nàng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên phía trên, mắt hạnh chớp chớp, thấp giọng nói:
“Cũng không phải là không thể…”
Bùi Thiên Hề nghe thế, hơi nghi hoặc cúi đầu, lắc lắc thân thể mềm mại của nàng, khẽ cười nói:
“Nàng nói xem?”
Vân Thiên Ngưng bảo hắn ghé tai đến, rồi nói lại với hắn những gì mình vừa suy nghĩ trong lòng mình. Lúc nói nàng có chút mừng thầm lẫn kích động, như thể đang vui vẻ vì biện pháp thú vị, mới mẻ mà mình vừa nghĩ ra. Bùi Thiên Hề vừa nghe vừa kinh ngạc, lại cảm thấy vô cùng hấp dẫn. trong lòng thầm tính toán tính khả thi.
Khẽ nhéo nhẹ lên mũi quỳnh nhỏ của nàng, Bùi Thiên Hề ghé sát đến người mình yêu:
“Sao A Ngưng lại nghĩ ra được cách này?”
“Hừ…”
Ban đầu Vân Thiên Ngưng hơi ngượng ngùng nhưng lúc sau lại cảm thấy nếu nói ra cũng chẳng sao. Nàng thuận thế nằm xuống, dựa người vào lòng hắn bẻ khớp tay, nói:
“Mấy ngày trước, A Ngưng xem được một cuốn sách trong thư phòng. Cuốn sách ấy viết về một đôi bích nhân, tên là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Chúc Anh Đài cũng là nữ cải trang thành nam nhân, trà trộn vào Thái Học mà dường như chẳng có ai phát hiện, thế nên ta mới nghĩ đến cách này.”
Có điều cứ cải trang mãi trong một khoảng thời gian dài thì nhất định không được, vì sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện nhưng nếu chỉ thỉnh thoảng cải trang một hai lần thì cũng không phải vấn đề gì to tát. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Từ trước đến này, Bùi Thiên Hề là kiểu người phải tính toán rồi mới hành động. Nghe nàng nói thế, tuy ngoài mặt hắn không quá xao động nhưng trong lòng thì đã sớm biến chuyển trăm vòng, âm thầm trù tính. Hắn cảm thấy nếu chỉ để A Ngưng cải trang thành nam nhân một hai lần thì hẳn là không sao. Cho nàng ấy cải trang thành vị bà con ở Cô Tô của mình rồi cùng mình vào Thái Học thì hẳn sẽ không có ai phát hiện ra, sau này nếu biến mất cũng tiện bề giải thích, chỉ cần nói nàng về quê thăm người thân là được.
Vân Thiên Ngưng thấy dáng vẻ trầm tư của Thiên Hề ca ca, thầm nghĩ rằng hắn không đồng ý. Nàng lắc lắc cánh tay hắn, mềm giọng nói:
“Thiên Hề ca ca, thấy thế nào, dẫn A Ngưng đi xem một chút có được không?”
Ngoài việc nàng muốn lúc nào cũng ở cạnh Thiên Hề ca ca, thì trong lòng nàng vẫn còn một ước muốn khác, đó chính là muốn nhìn thấy khung cảnh ở Thái Học.
Bút cô liêu tạo nên nét đen huyền, đề lên niềm hưng thịnh tại cửa Quốc tử.
Ngòi bút sắc bén gọi nhật nguyệt trở lại, chữ uy vũ làm chuyển động đất trời.
Ba ngàn đệ tự tề tựu đông đủ, được chiêm ngưỡng thánh quang của tiên sư. Cảnh tượng như thế trước đây nàng thường nghe A Diểu tỷ tỷ nhắc đến, tuy nàng chán nản học hành nhưng hạt mầm khao khát đã được gieo trong lòng, thân là nữ tử mà không thể tận mắt nhìn thấy thì thật sự đáng tiếc vô cùng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Bùi Thiên Hề nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của tiểu cô nương dưới thân, nháy mắt trong lòng hắn đã tỏ. A Ngưng lớn lên nhưng lại không hề giống với những đại tiểu thư được nuôi dưỡng nơi khuê các, hắn thầm vui trong lòng thế nên càng dịu dàng, hé cánh môi nói:
“Được, vậy ngày mai A Ngưng hãy đi cùng ta.”