Bùi Thiên Hề đứng ở đầu gió, chặn lại làn gió đêm mang theo hơi lạnh thổi đến người Vân Thiên Ngưng. Mắt phượng liếc nhìn người bên cạnh, A Phong lập tức hiểu ý, chạy vội tới, cung kính cúi đầu với Tiêu Trạch Tất:
“Thái Tử điện hạ bình an, tại hạ là gia nô của phủ Ninh Viễn Hầu, vừa rồi trong phủ truyền tin đến, mong hai vị tiểu công tử quay về càng sớm càng tốt, lão gia có chuyện muốn bàn bạc.”
Tiêu Trạch Tất khẽ gật đầu, Vân Thiên Ngưng thấy thế thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghe câu nói kế tiếp của người kia, trái tim nàng lại treo ngược lên tận cổ họng.
“Nhưng bổn điện hạ nhớ rõ, hôm nay phụ hoàng mở tiệc trong cung, Ninh Viễn Hầu hẳn vẫn phải ở trong cung, làm sao trở về sớm như thế được?”
Một lời nói ra, xung quanh cũng theo đó mà hoàn toàn tĩnh lặng. Những người vây quanh Thái Tử dường như cũng vô cùng ăn ý im lặng, không ai nói chuyện nữa. Những đôi mắt mờ mịt dừng lên người ba bọn họ, tựa như đã hiểu ra điều gì đó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Vẻ mặt của Bùi Thiên Hề vẫn như cũ, bàn tay to giấu dưới ống tay áo lặng lẽ nắm lấy tay Vân Thiên Ngưng. Người ngoài nhìn vào hẳn không thấy rõ nhưng đứng từ góc độ của Tiêu Trạch Tất thì lại thấy được rất rõ ràng.
Đôi mắt đào hoa ẩn chứa mạch nước ngầm, nhìn thẳng về phía hai người đang đứng giữa gió đêm, trong lòng trào dâng tâm tư sâu không lường được.
“Nếu vậy thì chắc là do trí nhớ của A Phong không tốt. Thái Tử đã nhiệt tình mời như thế thì đương nhiên không thể từ chối.”
Bùi Thiên Hề nhìn người đang đứng trước mặt, mắt phượng cong lên nở một nụ cười ấm áp. Gương mặt hắn vô cùng bình tĩnh không có lấy một chút hoảng hốt tựa như việc này thật sự là do người hầu nhớ lầm.
“Thiên Hề ca ca…”
Vân Thiên Ngưng đứng phía sau Bùi Thiên Hề , trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn.
Nàng vốn đã là nữ cải trang thành nam nhân đi theo Thiên Hề ca ca trà trộn vào Thái Học. Thân phận Bùi Ninh này là giả, có thể tiếp xúc càng ít người thì càng tốt, huống chi sáng mai phu tử lại vào phủ dạy nàng lễ nghi, thế nên nàng đâu thể qua đêm ở đây được. Vốn dĩ, nàng đã tính đêm nay sẽ về phủ sớm một chút, rửa mặt rồi đi ngủ nhưng không ngờ mọi kế hoạch của nàng lại bị vị Thái Tử này làm xáo trộn cả lên.
Chưa kể, ra ngoài tham gia yến tiệc với những con cháu thế gia đương nhiên phải cùng bọn họ uống rượu, nhưng từ nhỏ tửu lượng của nàng đã cực kì kém, nếu uống say rồi làm loạn trước mặt người khác, e rằng chuyện cải trang thành nam nhân sẽ bị bại lộ vậy thì xác định sẽ tiêu đời.
Bùi Thiên Hề nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt nàng, hắn nhẹ nhàng nhéo lên tay nhỏ của nàng, tỏ ý rằng nàng không cần phải lo lắng, mọi chuyện đã có hắn ở đây rồi.
“A Ninh, không sao đâu, cứ đi theo ta.”
Dẫn theo tiểu công tử tuấn tú đang căng thẳng, Bùi Thiên Hề cùng đám người của Thái Tử đi đến Ngưng Vị Các. Tiêu Trạch Tất đã sớm sai người đi thông báo cho ông chủ của Ngưng Vị Các, đêm nay Thái Tử sẽ bao toàn bộ để bọn họ cùng nhau hưởng dụng.
Bên trong lầu cao nhất, tầm nhìn vô cùng tốt, có thể quan sát được khung cảnh về đêm của thành Kim Lăng. Tiểu nhị ăn mặc lịch sự dẫn bọn họ lên lầu, rồi ai nấy cũng rối rít tìm chỗ ngồi cho mình, nhưng rất ăn ý chừa lại những vị trí bên cạnh Thái Tử.
Vân Thiên Ngưng vốn muốn cùng Bùi Thiên Hề ngồi cách xa Tiêu Trạch Tất nhưng những người bên cạnh đã nhanh chóng chiếm lấy chỗ của nàng. Thân hình của nàng nhỏ bé không thể tranh lại với người ta, rất nhanh những chỗ ngồi xung quanh đã được lấp kín trừ những chỗ ngồi bên cạnh Thái Tử.
Trên chiếc bàn gỗ đàn hương đỏ chỉ có bốn chỗ ngồi, ngoại trừ Tiêu Trạch Tất vốn đã ngồi ở ghế trên từ trước thì chính là Tần Thiểu Du vừa bị nội thị kéo sang, lúc này hắn đang ngồi cách đó không xa, nhìn hai người với vẻ mặt buồn bã.
Bùi Thiên Hề đã đoán được chuyện này từ trước, hắn cũng không so đo, cứ thế dẫn Vân Thiên Ngưng đi đến bên bàn Tiêu Trạch Tất, để nàng ngồi ngay ngắn vào chỗ cách xa Tiêu Trạch Tất trước, rồi hắn mới quay sang ngồi bên cạnh Thái Tử. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Xá đệ tuổi còn nhỏ, ngồi gần sợ đụng phải Thái Tử.”
Nói là lời xin lỗi, nhưng Tiêu Trạch Tất lại không nghe ra ý tứ xin lỗi trong đó. Ánh mắt hắn nhẹ nhàng quét qua người Vân Thiên Ngưng một vòng, rồi khẽ cười nói:
“Không sao, chỉ có điều tình cảm giữa Bùi công tử và xá đệ thật sự vô cùng tốt, khiến bổn điện hạ rất ngưỡng mộ.”
“Điện hạ quá lời rồi.”
Bùi Thiên Hề ngồi thẳng người giữa gió đêm lầu cao, dáng người hắn xa xăm lại có vài phần phong thái giáng tiên xuất trần.
Tiêu Trạch Tất thấy ánh mắt Vân Thiên Ngưng đang nhìn về phía người kia, trong lòng hắn chùng xuống, khẽ hít vào một hơi, thầm khuyên nhủ chính mình phải bày mưu rồi mới hành động. Bàn tay hắn cầm lấy chén rượu bạch ngọc, Nguyên An ở một bên hiểu ý, vội vàng rót đầy rượu cho hắn. Tiêu Trạch Tất nâng chén rượu lên, đầu tiên nhìn về phía Tần thiếu gia rồi uống một hơi cạn sạch.
“Tần công tử, ly rượu này là vì hành động tranh chỗ của bổn điện hạ.”
Lúc này Tần Thiểu Du mới hiểu vì sao lúc nãy nội thị lại kéo mình sang đây, hắn vội nâng chén rượu lên, rồi cũng uống một hơi cạn sạch:
“Điện hạ nghĩ nhiều rồi, chỉ một chỗ ngồi mà thôi, Tần mỗ nào để trong lòng.”
Tiêu Trạch Tất khẽ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, giọng điệu mềm mại, chậm rãi hơn, chuyển đề tài sang Vân Thiên Ngưng:
“Vị Bùi Ninh công tử này có quen biết với Tần công tử sao?”
Tần Thiểu Du nghi hoặc, không biết có liên quan gì đến mình không, nhưng hắn cũng không dám không đáp:
“Xem như có quen biết, đã nói qua vài câu.”
“Ồ? Không lẽ bổn điện hạ là yêu ma quỷ quái hay sao mà Bùi Ninh công tử tuy bằng lòng nói chuyện cùng người khác, nhưng lại không chịu trò chuyện với bổn điện hạ?”
Tiêu Trạch Tất nhìn người từ trước đến giờ vẫn chưa nói với mình lấy một câu, giọng điệu mang theo ý cười nhưng lại tựa như đây không phải lời nói đùa.
Vân Thiên Ngưng khẽ cau mày, thái độ của vị Thái Tử này thật phù hợp với thân phận và địa vị của hắn, từng câu từng chữ hắn nói ra đều lộ rõ vẻ cao cao tại thượng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Bùi Thiên Hề gắp cho Vân Thiên Ngưng một đũa bánh phù dung nàng thích nhất, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt lại, hắn điều chỉnh tâm trạng, giọng nói không có nửa gợn sóng sợ hãi:
“Thái Tử thật biết nói đùa, tính tình A Ninh vốn hay thẹn thùng. Sau khi A Ngưng quen biết Tần công tử, cả hai mới đơn giản nói chuyện với nhau vài ba câu. Hôm nay Thái Tử mới đến, đương nhiên có phần xa lạ.”
“Xem kìa. Bùi công tử sắp trở thành cái miệng của A Ninh luôn rồi, có phải thế không A Ninh?”