Nửa câu sau là quay sang nói với Vân Thiên Ngưng. Tiêu Trạch Tất trời sinh đã tuấn mỹ phong lưu, lúc hắn mỉm cười nhìn nàng, lực sát thương thật kinh người. Cùng là tiếng vàng tiếng ngọc nhưng giọng nói của hắn và Thiên Hề ca ca lại hoàn toàn không giống nhau. Ngày thường nghe ra trong giọng hắn chút lười biếng của cuộc sống trong nhung lụa, nhưng giờ phút này vì hắn cố tình nói chậm lại, thế nên liền có phần dịu dàng lưu luyến chẳng khác nào mưa bụi Giang Nam đang nhẹ nhàng quấn quít lấy trái tim nàng.
Vân Thiên Ngưng nhận ra thân thể cứng đờ trong nháy mắt của người bên cạnh, nàng biết rằng Bùi Thiên Hề đang tức giận, bàn tay nhỏ vỗ vỗ mấy cái trấn an lên bàn tay hắn. Lần này không để Bùi Thiên Hề che chở thay nàng nữa, Vân Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị Thái Tử đang đợi mình đáp lời:
“Điện hạ, thân thể của ta nhiều ngày nay vẫn đang ôm bệnh nhẹ, vì sợ sẽ truyền hơi bệnh sang cho điện hạ thế nên ta mới chẳng dám nói nhiều, chứ nào phải bất kính với điện hạ.”
Nói xong, nàng liền vui vẻ đứng lên, từ xa quay sang kính Tiêu Trạch Tất một chén rượu, rồi một hơi cạn sạch. Vì nàng rất ít khi uống rượu, nên khi cả chén rượu Thiên Kim Nhưỡng kia chảy xuống bụng, gương mặt nàng lập tức đỏ ửng cả lên, tựa như phấn ngọc khói bay, vô cùng đẹp mắt khiến ba vị công tử đang ngồi đó trong phút chốc liền có chút thất thần. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Bùi Thiên Hề phản ứng lại trước nhất, hắn cầm lấy chén rượu trong tay Vân Thiên Ngưng. Nhận ra nàng uống cũng không nhiều, lúc này hắn mới yên lòng, thầm hạ quyết tâm từ giờ tuyệt đối sẽ không để A Ngưng đụng đến một giọt rượu nào nữa.
Nguyên An nhẹ giọng nhắc nhở vị Thái Tử không biết vì sao lại có chút xuất thần. Lúc này, Tiêu Trạch Tất mới bừng tỉnh, khôi phục lại tinh thần, bàn tay to nâng chén rượu bạch ngọc lên, cũng hướng sang phía Vân Thiên Ngưng uống một hơi cạn sạch rồi buông chén rượu xuống, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, nói với Vân Thiên Ngưng:
“A Ninh công tử thật chân thành, thẳng thắn, bổn điện hạ không trách cứ nữa.”
Trái tim treo lơ lửng của Vân Thiên Ngưng cuối cùng cũng có thể thả xuống. Giọng nói nam tính lúc nãy của nàng cũng là do Thiên Hề ca ca luyện tập cho, từ lúc vào học đến nay nàng đã dùng nó gạt được tất cả mọi người, nhìn vẻ mặt của vị Thái Tử này vẫn như thường, hẳn là nàng cũng đã lừa hắn thành công rồi.
Tiêu Trạch Tất nhìn dáng vẻ bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đầy lo lắng của nàng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, tiếp tục hỏi:
“Nghe nói A Ninh công tử cũng đến từ Cô Tô.”
“Ừm… Phải.”
Vân Thiên Ngưng nhớ đến thân phận hiện tài của mình là họ hàng xa của Thiên Hề ca ca thế thì đương nhiên quê nhà của mình là Cô Tô, suy nghĩ chốc lát rồi nàng đáp.
“Năm trước, bổn điện hạ phụng lệnh của phụ hoàng đi Lâm An. Trên đường có ngang qua Cô Tô, ta đã du lãm ở đó một hồi. Ngồi trong thuyền Ô Bồng nghe tiếng mưa rơi, nhìn biết bao công tử, cô nương đi dạo bên bờ, mỗi người một vẻ nhưng lại không thấy ai đẹp như A Ninh thế này.”
Tiêu Trạch Tất thả lỏng người, ngã ra sau tựa vào chiếc ghế gỗ lê khắc hoa, nhàn nhã nhìn mỹ nữ cải trang thành nam nhân giữa làn gió đêm.
“Điện hạ thật biết nói đùa.”
Hắn nói ra lời này với giọng điệu tựa như khen ngợi nhưng trong đó cũng có chút gì đó không thích hợp lắm. Cộng thêm bầu không khí căng thẳng của người bên cạnh, Vân Thiên Ngưng không biết nên đáp lại thế nào, cũng không muốn nhiều lời với hắn thêm nữa. Nàng liền kẹp một miếng Tùng Hạc Diên Niên cho vào miệng để miệng mình không rảnh nói tiếp.
Nho nhã nhai vài cái, bỗng nhiên nàng cảm thấy thân thể mình có chút gì đó không ổn lắm. Một luồng hơi nóng lạ kỳ từ ngực truyền đến, tựa như một con rắn đang quấn quanh thân nàng, rồi cuối cùng vọt thẳng lên đỉnh đầu. Mùi rượu và cảm giác khô nóng tràn ngập khắp nơi, nhanh chóng đã khiến cả người nàng bị bao phủ bởi màn sương mù mờ mịt, không còn phân biệt được cảnh vật trước mắt.
Loại rượu hôm nay nàng uống gọi là Thiên Kim Nhưỡng, nghe tên thôi cũng đã nói lên được sự quý giá của nó. Tác dụng của nó đối với cơ thể tuy chậm nhưng vẫn nằm trong sức chịu đựng của con người. Đối với người bình thường mà nói thì đây không phải vấn đề gì lớn, nhưng đối với người không thể đụng vào rượu như Vân Thiên Ngưng thì đương nhiên không thể nào chịu đựng được. Lúc nãy nói chuyện không cảm nhận được gì, nhưng vừa ngồi xuống ăn vài miếng thì men rượu rốt cuộc cũng dâng lên.
Vân Thiên Ngưng cố gắng lấy lại tỉnh táo, bàn tay nhỏ nắm chặt lại thành quyền. Bùi Thiên Hề nhanh mắt phát hiện ra gương mặt đỏ ửng và dáng vẻ khó chịu của nàng. Hắn không quan tâm đến nỗi ghen tỵ mãnh liệt lúc nãy nữa, cũng không đoái hoài đến hai vị nam nhân vẫn còn ngồi ở đây, hắn vội vàng buông chén đũa xuống, đỡ lấy nàng, nhẹ giọng hỏi:
“A Ngưng, không thoải mái sao?”
A Ngưng không thể uống được rượu, ngày còn bé nàng từng giấu Thôi thị, lén uống rượu trong nhà bếp nhưng chỉ vừa uống được vài ngụm đã biến thành con mèo nhỏ say mèm. Dáng vẻ lúc say của nàng khác với người thường, không la lối, khóc lóc hay đùa giỡn mà chỉ yên lặng ngồi trên ngưỡng cửa, chống cằm nhìn mọi người. Mãi đến khi hắn về phủ, nàng mới chạy ra nhào vào lòng hắn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Nghe Bùi Thiên Hề nói thế, Vân Thiên Ngưng chậm rãi quay đầu sang nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nặng nề gật đầu một cái.
Vừa ngoan ngoãn vừa khiến người ta đau lòng, xuất phát từ lòng ích kỷ, Bùi Thiên Hề không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của A Ngưng, hắn lập tức quyết định phải đưa con mèo nhỏ say mèm này về phủ.
Hắn đứng dậy, ôm lấy tiểu công tử đã có đôi phần choáng váng, định quay sang nói lời từ biệt với Tiêu Trạch Tất.
“Bùi công tử đừng vội.”
Tiêu Trạch Tất ngăn hắn lại, mắt liếc nhìn đường phố đen kịt bên ngoài:
“Bây giờ trời cũng đã muộn, Ngưng Vị Các cách phủ Ninh Viễn Hầu lại khá xa, mà A Ninh công tử thì say rồi, sao chịu nổi đường cái xóc nảy, chi bằng trước tiên cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm?”
Bùi Thiên Hề vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại cũng thấy hắn ta nói có lý, người trong lòng đang lặng lẽ mở mắt, ngoan ngoãn nhìn hắn với vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, hiển nhiên giống hệt với dáng vẻ say rượu ngày bé của nàng.
Bàn tay to hơi dùng sức, giấu gương mặt nàng vào trong vòng lòng mình, không để người kia nhìn thấy.
Tiêu Trạch Tất không chút dấu vết, liếc mắt nhìn vành tai ửng đỏ của người trong lòng Bùi Thiên Hề rồi lại dời mắt lên mặt hắn:
“Ngưng Vị Các có một sương phòng chuyên dành cho khách nhân nghỉ ngơi, bổn điện hạ sẽ sai người đến đó thu dọn một chút. Trước tiên, ngươi cứ dẫn A Ninh công tử đến đó, đợi hắn tỉnh rượu, rồi hẳn quyết định xem có nên ở lại hay về, như vậy có được không?”
“Dẫn đường.”
Bùi Thiên Hề suy nghĩ một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu, nhìn về phía Nguyên An rồi ôm con mèo say mèm trong ngực đi về hướng sương phòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.