Mây đến từ nơi nào

Mùa xuân năm nay vẫn còn lạnh như trước, ít nhất là Tiêu Trạch Tất cảm thấy như vậy.
 
Rốt cuộc là vì hắn hâm mộ với loại ấm áp nhân gian mà hắn chưa bao giờ được niếm trải này hay là vì hắn đang ghen tị với người vì có thể có được người nữ tử mà hắn vừa gặp yêu kia, hắn không thể phân rõ nữa. Chỉ biết lúc này trong lòng hắn đang có một ngọn lửa không tên bùng cháy, dường như đang muốn thiêu rụi hoàn toàn từ đầu đến chân của hắn.
 
Bởi vì chưa từng có được, nên mới ngưỡng mộ, bởi vì chưa từng động lòng, nên mới mơ ước xa vời.
 
Hắn chưa bao giờ có cảm giác muốn có được nàng nhiều đến thế này, có điều, không thể nóng vội được, người kia bảo vệ nàng quá kỹ, chỉ có ủ mưu rồi bất ngờ hành động thì mới có thể hạ gục được hắn trong một đòn.
 
“Đã thế, bộn điện hạ không quấy rầy nữa.”
 
Cặp mắt đào hoa sáng ngời của Tiêu Trạch Tất  cong lên, tựa như chứa đựng bóng tối vô tận, lẳng lặng thu hết mọi thứ vào mắt rồi dẫn vị Thượng quan đai phu kia đi ra ngoài.
 
Vân Thiên Ngưng không hề hay biết mình đã vô thức làm nên chuyện gì, cũng không hề hay biết mình đã khiến tình địch của người nào đó chịu nhiều đả kích ra sao. Nàng nhìn gương mặt tuấn tú đang mỉm cười trên đỉnh đầu mình, rồi khẽ lắc lư thân thể, ngáp một cái, khẽ nói:
 
“A Ngưng muốn ngủ rồi, Thiên Hề ca ca.”
 
Vừa lăn lộn một hồi, lại còn bị người khác hết lần này đến lần khác xen ngang khiến nàng vô cùng mệt mỏi, đến tắm rửa cũng không muốn đi nữa, chỉ muốn ngủ thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Ừm, được.”
 
Bùi Thiên Hề cởi ngoại bào ra, chỉ để lại lớp trung y mềm mại, rồi xoay người lên giường, lật tấm chăn ấm áp trên người nàng lên, ôm nàng vào trong lòng.
 
Đây là lần đầu tiên hai người qua đêm ở bên ngoài, thế nên đương nhiên hắn muốn được ôm A Ngưng ngủ.
 
“Ngủ đi, A Ngưng.”
 
Hôn lên mái tóc nàng, Bùi Thiên Hề ôm tiểu cô nương vào lòng, rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
 
Bên trong phủ Ninh Viễn Hầu, Lưu Anh đang nghe A Phong kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay của lang quân Bùi gia và tiểu thư nhà mình.
 
Mấy ngày nay, tiểu thư vẫn ở bên ngoài, lúc đầu nàng còn tưởng vì Bùi công tử vào Thái Học, tiểu thư ở một mình nhàm chán thế nên mới đi tìm khuê mật trò chuyện, nào ngờ tối nay đã đến canh ba rồi mà tiểu thư vẫn chưa về, thế nên nàng mới cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng.
 
Nào có tiểu tỷ muội nào trò chuyện đến tận khuya mà vẫn chưa chịu về?
 
Mà không những tiểu thư, Bùi công tử cũng chưa thấy về phủ.
 
Vừa vặn hôm nay Ninh Viễn Hầu phải ở lại trong cung, phu nhân được mời đến phủ Trịnh quốc công, quản gia bị ốm nên đã về quê dưỡng bệnh một thời gian, trong phủ đang lúc đến một người quản lý mọi chuyện cũng không có. Lưu Anh trái lo phải nghĩ, lòng như lửa đốt, sai người đến phủ của vài vị tiểu thư thế gia quen biết, nhưng ai cũng nói rằng không có tiểu thư ở đấy.
 
Giữa lúc Lưu Anh đang sốt ruột thì A Phong – người hầu bên cạnh Bùi công tử đã trở về. Nếu hắn về, thế thì chắc rằng Bùi công tử cũng từ Thái Học về rồi, nàng đoán chắc hắn biết tiểu thư đang đâu.
 
Nàng vội vàng chạy ra, nhưng lại chỉ thấy được mỗi mình A Phong, bên cạnh hắn không có ai cả.
 
“Lưu Anh tỷ tỷ!”
 
A Phong thấy nàng đến liền phất tay, không đợi Lưu Anh mở miệng hỏi, thì hắn đã nói ra nổi lo lắng trong lòng nàng:
 
“Hôm nay tiểu thư vốn đến phủ Thừa tướng của Tô cô nương, phủ Thừa tướng cách Thái Học không xa, thế nên công tử nhà ta muốn đến đón tiểu thư về phủ, nhưng không ngờ buổi tối Thái tử đến.”
 
A Phong tựa như vừa vội vã chạy đến, vừa thở gấp vừa nói với nàng, Lưu Anh vỗ vỗ lên tấm lưng rộng của hắn, ra hiệu hắn không cần nóng vội:
 
“Vậy sau đó thì sao?”
 
A Phong chớp chớp mắt, vô cùng chân thành:
 
“Thái tử nói muốn mời công tử và tiểu thư đến Ngưng Vị Các dùng bữa, hai người không tiện từ chối nên chỉ có thể đi cùng Thái Tử.”
 
Trong lòng Lưu Anh kinh hãi, nàng siết chặt khăn tay, tính tình nàng nóng nảy, nghe thế bàn tay vốn đang vỗ lên lưng hắn bỗng tăng sức lực, đánh mạnh lên vai hắn một cái, rồi mắng:
 
“Ngươi biết tiểu thư không biết uống rượu mà, sao ngươi không khuyên bảo? Chủ tử làm bậy, nô tài như ngươi sao cũng làm bậy theo, người không sợ ta nói với phu nhân để người phạt ngươi sao?”
 
Quả nhiên Bùi công tử đoán không sai. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Trong lòng A Phong thầm than, công tử dạy, nói ba phần giả, bảy phần thật, chiêu này quả thật rất hữu dụng.
 
Mắt thấy Lưu Anh đã tin mình, hắn mới giả vờ ấm ức lau mặt, giọng điệu hơi tức giận:
 
“Đều do vị Thái Tử kia, lấy thân phận Thái Tử ra để ép bọn ta, tiểu thư và công tử cũng từ chối không được. Trong bữa tiệc tiểu thư đã uống hết một bầu Thiên Kim Nhưỡng, rồi say khướt, Bùi công tử liền đưa tiểu thư vào sương phòng của Ngưng Vị Các, nói rằng sẽ sớm về phủ.”
 
Lưu Anh nghe thế, liền nhíu chặt mày lại, chiếc khăn trong tay cũng đã bị nàng vò nát, một hồi sau, nàng mới oán giận nói:
 
“Vị Thái Tử này, sớm đã biết hắn không tử tế gì rồi.”
 
Đôi mắt A Phong sáng lên, nhận ra lời này có ẩn ý, dường như Lưu Anh đã biết được gì rồi, hắn dò hỏi:
 
“Lưu Anh tỷ tỷ, lời của người là có ý gì?”
 
Lưu Anh khẽ thở dài, nhớ lại lần trước mình vô tình nghe được cuộc trò chuyện của lão gia và phu nhân rồi lại nhớ đến hành động hôm nay của Thái Tử, lòng nàng phát lạnh, một đoạn nhân duyên tốt đẹp như thế, sao có thể để người khác vô cớ cướp đi được?
 
“Không có ý gì cả, ngươi chăm sóc cho tốt công tử nhà ngươi đi.”
 
Nghe nàng nói thế, A Phong càng thêm chắc Lưu Anh biết bí mật gì đó mà công tử nhà mình không biết, chắc là về Thái Tử. Đôi mắt hắn khẽ đảo, nhàn nhã nói:
 
“Lưu Anh tỷ tỷ thích ra vẻ huyền bí thật đấy.”
 
“Được lắm A Phong, sao ngươi dám nói thế?”
 
Lưu Anh bị câu nói không mặn không nhạt của hắn chọc giận, chớp mắt nàng đã chống nạnh định đánh hắn.
 
“Vậy Lưu Anh tỷ tỷ nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
 
A Phong linh hoạt tránh đi, đôi mắt sáng ngời, vừa cười làm lành vừa hỏi. Nghe được tin tức Lưu Anh nói xong, nụ cười trên gương mặt hắn liền biết mất, đổi thành dáng vẻ chân thành lo lắng, chuyện này, hắn phải sớm nói cho công tử nhà mình mới được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui