“Chuyện này có thật không?”
Bùi Thiên Hề vừa rời giường, giọng nói rất nhỏ vì sợ đánh thức nàng thiếu nữ vẫn còn ngủ say bên cạnh. Hắn đỡ đầu nhỏ của Vân Thiên Ngưng đặt nó xuống gối mềm, xong xuôi mới nhấc chăn lên, đứng dậy.
Sáng sớm ngày xuân vẫn còn chút se lạnh, cả đêm ôm nàng ngủ nên hắn không cảm nhận được cái lạnh này, bây giờ chợt xa nàng, hắn mới cảm nhận được cái lạnh thấu xương của ngày xuân. Sau khi cẩn thận đắp chăn lại cho nàng, Bùi Thiên Hề và A Phong đi ra khỏi phòng ngủ.
“Hồi bẩm công tử, quả thật có chuyện này. Hôm qua, tại hạ theo phân phó của người đến nói chuyện với Lưu Anh tỷ tỷ, nàng tin hết, không có chú nghi ngờ nào cả. Có điều không ngờ lúc sau nàng lại lỡ lời, tại hạ nghĩ công tử quan tâm đến Tam tiểu thư như thế, nên chuyện này không thể không kể lại cho người biết được.”
A Phong thuật lại đầu đuôi mọi chuyện với Bùi Thiên Hề, bên tai nghe thấy nắm đấm của Bùi Thiên Hề đang lặng lẽ siết lại, quai hàm hắn cũng bỗng nhiên căng chặt, nhìn qua không khỏi khiến người ta sợ hãi.
“Keng___”
Chén trà thanh ngọc (1) thượng hạng vỡ thành bốn mảnh, không cam lòng rơi bên chân hắn.
A Phong bị dáng vẻ của công tử làm cho hoảng sợ, cả người quỳ rạp xuống đất, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa gió tuyết của công tử.
“Thiên Hề ca ca… Hưm…”
Đột nhiên, cách tấm mành che trong phòng ngủ truyền đến tiếng ‘ưm’ khẽ của nàng thiếu nữ, mang theo hơi thở lười biếng sau một giấc ngủ say, quyến rũ vô cùng, khiến lòng A Phong không khỏi run lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Hệt như làn gió xuân thổi tan băng giá, sau khi nghe tiếng gọi ấy, nổi áp bức khiến người khác thở không nổi trên người công tử cũng dần dần biến mất.
“Công tử, tại hạ xin được cáo lui.” Tựa như vừa được cứu, A Phong vội vàng cúi đầu, một khắc cũng không dám nhấc lên, nhanh chóng lùi về phía sau tựa như đang chạy thoát khỏi lồng giam.
Người khác thì hắn không biết nhưng dục vọng độc chiếm của công tử nhà hắn đang sợ đến thế nào, từ nhỏ hắn đã được lĩnh giáo qua.
Ngày nhỏ, Tam tiểu thư từng nói đùa muốn chơi cây gậy của hắn, tuy ngoài mặt công tử dịu dàng, ôn hòa không nói gì, nhưng đêm đó người đã để hắn xách trọn hai mươi xô nước trong gió lạnh. Kể từ lúc đó hắn đã biết tính tình của công tử thâm trầm đến thế nào, thế nên hắn đã thu tất cả tâm tư của mình lại, cũng không có lá gan bắt nạt tiểu chủ tử đáng thương vừa mới chịu tang phụ thân của mình nữa, mà chỉ chuyên tâm hầu hạ người.
Cũng vì phân phó của công tử nên hắn thường đến tiếp cận Lưu Anh để thăm dò tin tức của Tam tiểu thư rồi về kể lại cho công tử. Tam tiểu thư tính tình ham chơi, đôi khi tìm được thứ mới mẻ thì mười ngày, nửa tháng cũng không thấy tới tìm công tử, vâỵ nên công tử chỉ có thể nhờ cách này để giả vờ tình cờ bắt gặp được tiểu thư.
Nhớ đến những hồi nhọc lòng của công tử, A Phong đứng ngoài cửa, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng thần phật đối xử với công tử tốt một chút. Từ nhỏ người đã mong muốn có được nàng, thế nên xin hãy cho người được bảo vệ tiểu thư chu toàn.
Bên trong phòng, Bùi Thiên Hề bước nhanh về phía Vân Thiên Ngưng vừa mới thức giấc. Hắn xoa xoa hai bàn tay để chắc rằng không khiến nàng lạnh, lúc này hắn mới bế nàng lên, thấp giọng nói:
“A Ngưng tỉnh rồi à?”
Vân Thiên Ngựng bị âm thanh ngoài kia đánh thức, nàng xoa xoa hai mắt, thấy đầu mình choáng váng và cảm giác sưng phù lên vì say rượu. Nàng chưa từng bị như thế nên không khỏi có chút sợ hãi. Nàng nép mình vào lồng ngực ấm áp của Bùi Thiên Hề rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn:
“Thiên Hề ca ca, đầu của A Ngưng hơi đau.”
“Do đêm hôm qua A Ngưng uống say đấy, ngủ thêm một giấc đi, đừng lo, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Bùi Thiên Hề nhẹ nhàng xoa ấn cái đầu nhỏ của nàng, bàn tay to khéo léo lấy đi cơn say khó chịu khiến thần trí nàng dần tỉnh táo lại.
Vừa nghe hắn nhắc tới tối qua, Vân Thiên Ngưng đã nhíu mày, cố gắng nhớ lại mọi chuyện, dòng ký ức như thủy triều bất ngờ ập đến nào là bị Thái Tử ép uống trọn một chén Thiên Kim Nhưỡng rồi sau đó đầu óc bay tận chín tầng mây, cứ thế cùng Thiên Hề ca ca làm liều một hồi.
Hình như, lần làm liều này còn vô cùng hương diễm…
Nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng chợt ửng hồng, Bùi Thiên Hề đoán có lẽ nàng đang nhớ lại chuyện tối hôm qua. Bàn tay to đang xoa ấn chợt dừng lại, hắn kề sát cổ nàng rồi cười khẽ một tiếng, hơi thở phả lên làn da nhạy cảm của nàng, giọng điệu vô cùng ái muội:
“A Ngưng nhớ đến chuyện gì đấy?”
Giọng điệu của hắn kết hợp với nụ cười tuấn tú đáng giận ấy, rõ ràng là đang muốn gợi lên ký ức phóng túng vào tối hôm qua của nàng. Vân Thiên Ngưng vô cùng thẹn thùng, chỉ biết chôn cái đầu nhỏ của mình vào lòng hắn, có làm gì nàng cũng không chịu chui ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Sao A Ngưng lại đáng yêu thế chứ?”
Cứ chọc người yêu thương mình như thế, khiến mọi người đều yêu nàng, đều muốn có được nàng.
Nghĩ đến đây, đôi mắt phượng của hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi rùng mình. Vân Thiên Ngưng tựa như cảm nhận được luồng không khí xung quanh mình đang dần thay đổi, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, khó hiểu hỏi:
“Thiên Hề ca ca, huynh làm sao thế?”
Không hiểu vì sao, nàng vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ lúc này của hắn nhất định có liên quan đến tiếng vỡ đánh thức nàng lúc nãy, vặn vẹo thân thể, Vân Thiên Ngưng hơi lo lắng hỏi:
“Phải rồi, còn lúc nãy là âm thanh gì thế?”
“Là do ta không cẩn thận thôi, A Ngưng, chúng ta nên quay về phủ rồi.”
Bùi Thiên Hề không muốn nàng biết chuyện này, vì vậy hắn chỉ đáp qua loa. Nét mắt hắn vô cùng thoải mái tựa như âm thanh lúc nãy chỉ là ảo ảnh trong lúc say rượu của nàng mà thôi.
Vân Thiên Ngưng vốn định hỏi cho cặn kẽ, nhưng khi nghe hắn nhắc đến chuyện phải về phủ, chớp mắt nàng đã không còn tâm tư đâu để hỏi thêm nữa. Nàng và Thiên Hề ca ca qua đêm ở bên ngoài, chuyện này nếu để phụ mẫu biết được nhất định sẽ dạy dỗ cả hai một trận.
Đáng sợ hơn nữa chính là nếu phụ mẫu tra ra được nhiều ngày qua nàng không đến phủ khuê mật chơi mà cải trang thành nam nhân theo Thiên Hề ca ca trà trộn vào Thái Học thì e là…
Nhớ tới ‘nụ cười giấu đầy dao găm’ lúc Thôi thị dạy dỗ mình khi bé, Vân Thiên Ngưng không khỏi rét run trong lòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
(1) Thanh ngọc: đá Sapphire