Mây đến từ nơi nào

“Phải rồi, mau về phủ thôi, nếu để a nương biết được chuyện này thì nguy to!”
 
Vân Thiên Ngưng nhớ đến dáng vẻ nhìn có vẻ hiền lành nhưng thật ra vô cùng cứng rắn của mẫu thân, nàng không khỏi đau đầu, vội vàng ngồi dậy từ trong lòng Bùi Thiên Hề, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi về phủ.
 
“A Ngưng đừng vội.”
 
Chiêm ngưỡng dáng vẻ vừa sợ vừa lo của nàng một hồi, Bùi Thiên Hề không nhịn được khẽ cười một tiếng. Cơn sóng ngầm trong lòng hắn dần dần tan đi, lúc nàng sắp xuống giường hắn chợt giữ nàng lại, kề sát bên tai nàng, kể lại cho nàng nghe kế hoạch giữa mình và A Phong.
 
“Thế nên, nếu bá mẫu có biết được, cũng chỉ trách tội ta và nàng cả đêm không về chứ không biết được chuyện A Ngưng cải trang thành nam nhân trà trộn với Thái Học đâu.”
 
Nghe hắn nói xong, A Ngưng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trách tội thì cứ trách tội, dù sao từ nhỏ da nàng đã dày, bị a nương phạt nhiều lần rồi, thêm một lần nữa thì có rớt miếng thịt nào đâu.
 
Chợt nhớ lại lời nhắc nhở lúc nãy của hắn, hóa ra hắn đã sớm lên kế hoạch mọi chuyện, vậy mà vừa rồi còn cố ý gạt mình, Vân Thiên Ngưng liền tức giận đẩy hắn ra:
 
“Sao Thiên Hề ca ca không nói sớm với A Ngưng?”
 
Nàng giả vờ tức giận, đôi mắt lấp lánh như vì sao, ánh nắng ban mai ngoài kia cũng không đẹp động lòng bằng nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Vòng tay ôm lấy thân thể bé nhỏ của nàng vào lòng, khẽ siết vào một chút, đẩy cả người nàng dán chặt vào lòng mình, Bùi Thiên Hề cười khẽ:
 
“Hừm, không phải mấy ngày trước A Ngưng cũng gạt Thiên Hề ca ca như thế sao?”
 
Mấy ngày trước? Vân Thiên ngưng chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng nhớ lại chuyện mấy ngày trước nàng giả vờ tức giận khi biết hắn vào Thái Học khiến hắn đã vô cùng lo lắng. Nhưng nàng rất nhanh quên, không ngờ người này vẫn còn nhớ rõ như thế.
 
“Hừ, có thù tất báo!”
 
Đáng tiếc nụ cười vô lại của hắn quá mê người, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến nét mặt hắn càng thêm tuấn tú, chọc lòng nàng ngứa ngáy.
 
Móng vuốt nhỏ muốn thọc lét hắn nhưng hắn đã sớm phòng bị, thoáng cái đã đè nàng xuống, ấn người nàng lên giường.
 
Sau đó, dịu dàng hôn xuống.
 
Trong sương phòng chỉ còn lại mối tình nồng ý đậm, gần như đã quên đi hết tất thảy mọi chuyện trên hồng trần. Còn ở phủ Trịnh quốc công bên kia, không khí lại vô cùng rạng ngời, vui vẻ, Thôi thị nắm lấy cổ tay trắng nõn của Nhị nữ nhi nhà mình, trên đuôi lông mày, khóe mắt đều ngập tràn vui sướng.
 
“Mấy ngày này, A Diểu phải nhớ cẩn thận một chút, tự chăm sóc thân thể, việc trong cung bề bộn, con phải học cách lựa chọn, nếu mệt mỏi quá thì phải giao ngay cho người khác.”
 
“Xin bá mẫu yên tâm, con đã phái người đến Hàn Lâm Viện báo nghỉ cho A Diểu, từ giờ đến khi sinh, A Diểu sẽ không đi đâu nữa. Khoảng thời gian này, con nhất định sẽ chăm sóc A Diểu thật tốt.”
 
Trịnh Dị Chi vô cùng vui sướng, mấy ngày trước thân thể kiều thê nhà hắn có chút nhạy cảm. Ngực mềm chỉ chạm nhẹ vào thôi đã đau, nhưng vì hắn không có kinh nghiệm nên ban đầu không nhận ra điều khác thường, lúc trên giường lại càng thêm càn rỡ, vô cùng yêu thích dáng vẻ nhạy cảm đáng yêu của người dưới thân mình.
 
Mãi đến sáng sớm hôm qua lúc A Diểu thức dậy, nàng chóng mặt đau đầu, còn vịn mép giường nôn khan, hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại, tay chân luống cuống, cảm giác vui sướng mơ hồ khiến lòng hắn muốn nhảy nhót theo, để chắc chắn hắn liền mời đại phủ giỏi nhất đến xem cho nàng.
 
Sau khi bắt mạch, quả đúng là đã mang bầu.
 
Trịnh Dị Chi nghe thế, liền ngay lập tức viết thư cho phủ Ninh Viễn Hầu, mời Thôi thị mấy ngày trước vẫn còn là khách ở đây tới.
 
Vân Tinh Diểu mới gả vào phủ hai tháng đã có bầu khiên bá mẫu Lưu thị vô cùng vui mừng. Không chỉ mời đại phu mỗi ngày đều đến đây bắt mạch cho nàng, mà còn dặn dò nhi tử phải chú ý đến tâm tình của thai phụ, không được ‘Ẩu tả’ như trước nữa. Đêm đó, Thôi thị cũng ngủ lại phủ Trịnh quốc công, trò chuyện với Nhị nữ nhi suốt một đêm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Khi mặt trời đã lên cao, mẫu tử hai người và Trịnh Dị Chi ngồi uống trà trong Hoành Thông Uyển. Trịnh Dị Chi ngồi bên cạnh Vân Tinh Diểu, chặn đi cơn gió mang theo cái lạnh ngày xuân đang thổi về phía nàng.
 
Giữa lúc cả ba đang chuyện trò, thì bỗng nhiên người gác cổng trong phủ Trịnh quốc công truyền tin đến, báo nô tỳ trong phủ Thôi phu nhân đến cầu kiền.
 
Người tới là Lưu Anh.
 
Nàng kể lại chuyện hôm qua Tam tiểu thư và Bùi công tử bị Thái Tử ép ở lại với Thôi thị, trong giọng nói còn xen lẫn chút u uất và bất mãn.
 
“Nào có lý đó!”
 
Thôi thị buông mạnh chung trà xuống, chất sứ quan diêu tinh xảo rung lên, phát ra tiếng vang giòn giã.
 
“A Ngưng không thể uống rượu, thế mà Thái Tử lại làm khó người khác như thế?”
 
Lưu Anh cúi đầu vâng vâng dạ dạ nói:
 
“Nô tỳ không dám giấu giếm, người hầu A Phong bên cạnh Bùi công tử kể với nô tỳ rằng, trong bữa tiệc Thái Tử hết lần này đến lần khác bắt ép, Bùi công tử đã khuyên nhiều lần nhưng vẫn không được. Tửu lượng tiểu thư lại yếu, vừa uống một ly đã say khướt thế mà Thái Tử vẫn không chịu thả người. Vì an toàn, Bùi công tử và tiểu thư đành phải ngủ lại ở Ngưng Vị Các.”
 
“Thế là thế nào?”
 
Thôi thị vô cùng tức giận đứng dậy, lập tức nâng tay tát Lưu Anh một cái:
 
“Trong phủ tiểu thư và công tử cả đêm không về, ngươi làm nô tài kiểu gì mà đến tận bây giờ ngươi mới chịu tới nói với ta?”
 
Lưu Anh thấy lòng mình ấm ức, trước khi đi phu nhân vô cùng vui vẻ còn nói hôm nay người có hỉ sự, bất luận là chuyện gì cũng không cần đến làm phiền người. Thế nên nàng nào dám làm trái, nhưng vì đây là chuyện lớn, nàng vô cùng lo lắng, bất an, gần như cả đêm không ngủ được, đợi đến sáng nàng đã liền vội vàng chạy đến phủ Trịnh quốc công báo với người.
 
“Được rồi, A nương, người đừng tức giận.”
 
Vân Tinh Diểu nghe Lưu Anh nói xong liền nhẹ nhàng kéo mẫu thân ngồi xuống, rồi khẽ nhíu mày, quay người sang hỏi:
 
“A Ngưng vừa Thiên Hề bây giờ đang ở đâu?”
 
“Hồi bẩm Nhị tiểu… Trịnh phu nhân… nô tài trong phủ vừa tới báo, hai người đang trên đường về phủ rồi ạ.”
 
Lưu Anh vất vả sửa lại cách xưng hô mấy chục năm nay của mình, Nhị tiểu thư giờ đã gả cho người, đã là phu nhân của phủ Trịnh quốc công rồi thế nên tên thâm khuê (1) của người nàng không thể gọi được nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Vậy thì yên tâm rồi, không xảy ra chuyện gì là tốt.”
 
Vân Tinh Diểu mơ hồ cảm thấy mình vừa bỏ sót chuyện gì đó nhưng trong phút chốc nàng vẫn chưa thể nhớ ra được, vừa định hỏi Lưu Anh thì Trịnh Dị Chi ngồi bên cạnh chợt đưa tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng.
 
(1) tên thâm khuê: tên ở nhà

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui