Mây đến từ nơi nào

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tinh Diểu ửng đỏ, nhìn phu quân nhà mình đang ghé gần trong gang tấc, trái tim nàng không khỏi loạn nhịp theo.
 
Từng tiếng từng tiếng: “Thình… thịch…”
 
Tựa như ánh đèn rực rỡ đang nở rộ trong tim nhưng tất cả vẫn không ấm áp bằng gương mặt dịu dàng của hắn.
 
Sống hơn hai mươi năm nay, lòng nàng vốn vẫn luôn bình lặng như nước, chỉ nghĩ đến chuyện vào triều làm quan rồi cố gắng tự yêu thương lấy mình, còn chuyện nhân duyên thì dường như là một điều quá xa vời đối với nàng. Không phải vì tuổi tác vẫn còn nhỏ mà là duyên phận chưa tới, có nhiều lý do khác nhau cản trở nàng.
 
Mãi đến khi gặp được hắn, nàng mới phát hiện thế gian thật sự có cái gọi là ‘một thoáng kinh hồng’ (1), vô cùng vừa vặn, gặp được một người phù hợp khiến nàng buông bỏ hết phòng bị, toàn tâm toàn ý, can tâm tình nguyện yêu hắn.
 
Hơn hai mươi năm trầm ổn, sau khi gả cho hắn, thời khắc nào trong lòng nàng cũng lăn tăn gợn sóng như thế.
 
Nàng chửi thầm trong lòng, trong mắt mọi người nàng là một nữ quan thanh nhã, chững chạc nhưng thật ra nàng biết mình cũng chỉ như những thiếu nữ trẻ tuổi vừa yêu lần đầu mà thôi, có thể vì một câu nói của tình lang mà đỏ mặt, loạn nhịp. Có lẽ tất thảy những cảm xúc tích tụ lâu năm đến nay đã được cảm hóa nên tâm trí nàng cứ bồn chồn không yên.
 
Những suy nghĩ trong lòng nàng đều bị Trịnh Dị Chi nhìn thấu, đôi mắt lấp lánh xuân thủy của hắn nhẹ nhàng cong lên.
 
Giữa lúc thai phụ vẫn còn đang miên man suy nghĩ, Trịnh Dị Chi đã khẽ cười rồi chậm rãi hôn xuống.
 
Hắn bắt được cái miệng nhỏ của kiều thê, đầu lưỡi liếm lên hai cánh môi đẫy đà, ngậm nó vào trong miệng rồi chậm rãi hôn mút, khẽ cắn qua cắn lại. Trong lúc miệng thơm đang mở ra hết mức, hắn đẩy chiếc lưỡi lớn của mình vào đó dò xét, nâng lưỡi thơm của nàng lên rồi lôi kéo nó vào trong miệng mình, càn rỡ đùa giỡn.
 
“Hưm hưm… ưm a…”
 
Tiếng ngâm nga mềm mại vang lên giữa khu vườn yên tĩnh, bàn tay thon dài đè lên vòng eo mảnh khảnh của mỹ nhân rồi liên tục vuốt ve lên đó. Ngón tay hắn vừa dài vừa đẹp, vì động tác xoa ấn nên bàn tay to chậm rãi hiện ra dưới lớp ngoại bào gấm. Dần dần lớp ngoại bào gấm che kín vòng eo Vân Tinh Diểu cũng không chịu nổi động tác ngày càng kịch liệt của hai người nữa, cứ thế rơi xuống mặt đất. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“A Diểu, hình như mang thai rồi eo nàng còn thon hơn trước nữa.”
 
Sau khi mạnh mẽ hôn lên miệng nhỏ của Vân Tinh Diểu một hồi,Trịnh Dị Chi còn chưa đủ thỏa mãn, tiếp tục ngậm môi dưới của nàng, chơi đùa nó trong miệng, dùng răng khẽ cắn lên đó, mãi đến khi môi dưới hằn lên dấu răng của hắn, lúc này hắn mới thỏa mãn rời đi.
 
Chống lên mũi quỳnh của kiều thê rồi khẽ cọ, bàn tay to đặt bên hông nàng hơi dùng lực, ôm chặt lấy vòng eo nàng, đẩy nàng sát vào người mình thêm một chút.
 
“Dị Chi đừng chế giễu thiếp nữa.”
 
Vân Tinh Diểu nghĩ rằng hắn đang an ủi mình, có nữ tử nào mà không yêu cái đẹp cơ chứ, nhưng nhiều ngày nay nàng đã rót biết bao nhiêu thứ đồ bổ dưỡng vào người, thân thể làm sao mà không thay đổi được chứ? Lúc soi gương, nàng cũng tự cảm thấy gương mặt mình đã béo hơn một chút.
 
Hắn nói thế, chẳng qua là không muốn mình nghĩ nhiều nữa mà thôi.
 
“Ta không lừa A Diểu đâu, trước kia ta dùng hai tay mới ôm trọn được eo nàng, bây giờ…”
 
Trịnh Dị Chi nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, để nàng tự đo vòng eo của mình: “A Diểu xem xem, đã ôm rồi mà hai tay vẫn còn thừa đây này.”
 
Đo đạc kiểu này thực tế hơn so những suy đoán trước gương của nàng rất nhiều, tâm tư đa sầu đa cảm của thai phụ cũng được hành động này của hắn xoa dịu đi đôi chút. Vân Tinh Diểu đang định nói gì đó thì đột nhiên bờ ngực truyền đến một hồi căng đau.
 
Nàng che ngực mình lại, đầu óc cũng hơi choáng váng, ngã người vào lòng Trịnh Dị Chi:
 
“A Diểu sao vậy? Để ta đi mời đại phu tới!”
 
Trịnh Dị Chi thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng vô cùng lo lắng, lập tức ôm nàng vào phòng rồi đặt nàng xuống trường kỷ thạch anh tím phủ đầy lông cáo. Đang định gọi đại phu đến thì một bàn tay nhỏ đã nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn lại.
 
“Dị Chi, thiếp không sao.”
 
Cơn choáng váng kia đã đỡ hơn nhiều, Vân Tinh Diểu dựa người lên tay vịn trường kỷ, gương mặt nàng ửng đỏ, xấu hổ mở miệng nói nguyên nhân với phu quân. Nhưng ánh mắt của phu quân lại quá nóng bỏng, nàng đành phải ghé sát đến, thì thầm vào tai hắn.
 
“Hóa ra là vậy.”
 
Trịnh Dị Chi nghe xong, trong lòng âm thầm nhớ kỹ, nhẹ nhàng cong cong khóe môi. Hắn ghé đến áp người mình xuống, hoàn toàn bao lấy nàng kiều thê đang mang thai của mình, giọng nói của hắn khàn khàn bất thường:
 
“Vậy ta xoa cho A Diểu nhé?”
 
Bờ ngực căng đau, muốn được xoa nắn. Vân Tinh Diểu do dự một rồi, rồi khẽ khàng đồng ý.
 
Trịnh Dị Chi hôn lên trán nàng, bàn tay to theo đó phủ lên thân thể mềm mại của người dưới thân. Tay hắn đẩy xiêm y phức tạp của nàng lên, để lộ ra vòng eo trắng nõn và tiết y đang bọc lấy đôi ngực mềm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Bộ ngực của A Diểu hình như đã lớn hơn một chút. Không biết có phải vì nàng đang mang thai hay không mà mấy ngày nay dáng người của A Diểu lại càng thêm quyến rũ đa tình, hắn phải kiềm chế hơn ngày thường mới có thể nhịn được cảm giác muốn đẩy nàng xuống rồi ăn trọn.
 
“A… nhẹ thôi… Dị Chi…”
 
Nữ tử mang thai vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là ở những vị trí mẫn cảm trên cơ thể. Bàn tay to của hắn nắm lấy, bọc lên một bên ngực nàng, vì quá mềm mại nên hắn không thể nhịn được tăng lực đạo lớn hơn một chút khiến thịt ngực trắng nõn hằn lên những vệt đỏ.
 
“Xin lỗi, A Diểu, như thế này thì sao?”
 
Trịnh Dị Chi giảm bớt sức lực, dùng bàn tay bọc lấy ngực nàng rồi vân vê lấy nó. Ngón cái ấn lên đỉnh ngực, nhẹ nhàng xoay tròn, tựa như đang nắm lấy một vốc xuân thủy, dịu dàng vô cùng.
 
“Hưm… a… ưm…”
 
Thật thỏa mái, vốn dĩ bờ ngực có chút căng đau nhưng khi được bàn tay to của hắn xoa nắn một hồi thì gần như đã đỡ hơn nhiều. Cảm giác căng đau ê ẩm được bàn tay hắn xoa dịu, đổi lại là cảm giác tê dại như bị điện giật.
 
Vân Tinh Diểu không kiềm chế được bất giác đẩy eo về phía trước, nâng bộ ngực no đủ của mình đến lòng bàn tay hắn. Đợi đến lúc nàng kịp phản ứng lại, thì mới nhận ra động tác này của mình dâm mỹ đến nhường nào.
 
(1) Một thoáng kinh hồng:  ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui