“Ưm… như thế này… a… không được đâu… ưm…”
Tiếng thở gấp của chàng thiếu niên và tiếng rên rỉ của nàng thiếu nữ chậm rãi vang lên bên trong con thuyền ô bồng trôi trên con sông hiền hòa đất Giang Nam. Không biết bên ngoài mưa phùn đã bắt đầu rơi từ lúc nào, hạt mưa không nhanh không chậm đánh vào mạn thuyền, giúp che giấu hoàn toàn những âm thanh vụn vặt của đôi uyên ương bên trong khoang thuyền.
Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp, vì vừa rồi hắn đã nhịn quá lâu, lúc này mới được bàn tay nàng vuốt ve một hồi mà đã chịu không nổi, côn thịt cương cúng đáng sợ, gân xanh nổi lên, cọ lên lòng bàn tay mềm mại của Vân Thiên Ngưng.
“A Ngưng, tách chân ra đi.”
Hắn đỏ mắt ra lệnh, côn thịt cao cao áp lên bụng dưới của nàng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đốt cháy da thịt nàng, những sợi lông đen nhánh cọ vào nơi nhạy cảm giữa chân, khiến nơi đó không khỏi ngứa ngáy.
Từ trước đến nay Vân Thiên Ngưng vốn rất sợ ngứa, nhưng lúc nghe được tiếng thở dốc ái muội bên tai, nàng lại ngoan ngoãn tách chân ra, để bàn tay to của hắn đè hai đầu gối nàng lại, ấn chặt nó trên giường.
Côn thịt đỏ sẫm chuyển động giữa bắp đùi mềm mại, quy đầu thì thô to tràn đầy sức lực, khẽ đậy cửa động đang róc rách dâm thủy, tựa như sắp chen mình vào nơi đó.
Hắn cúi người, trong đôi mắt phượng chỉ có mỗi hình ảnh phản chiếu của nàng, Bùi Thiên Hề khàn giọng hỏi:
“A Ngưng, lần này cho cây gậy của Thiên Hề ca ca vào xem một chút được không?”
Thiển trường triếp chỉ (1), đối với hắn, cảm giác đầu lưỡi liếm láp huyệt động hay côn thịt cọ xát bên ngoài chẳng qua chỉ là uống rượu độc giải khát. Muốn thỏa mái và vui thích hơn nữa, thì chỉ có khi hợp nhất cả thể xác và tinh thần, mới thật sự khiến cả hai sung sướng đến tiêu hồn.
Mỗi một lần thân mật, chỉ khiến hắn càng thêm điên cuồng, càng thêm ham muốn có được toàn bộ thân thể nàng.
Bờ ngực, đôi chân, hàng lông mềm của nàng, mỗi một nơi đều tràn ngập hơi thở của hắn, còn có cả tiểu huyệt non mềm kia nữa, trong giấc mộng của hắn nó đã vô số lần run rẩy ngậm chặt lấy côn thịt của hắn, nhưng rồi mỗi khi tỉnh dậy chỉ thấy tiết khố dính đầy chất lỏng trắng đục, khiến hắn không thể kiềm nổi niềm khát khao này nữa.
“Chỉ vào một chút thôi, không thật sự làm A Ngưng đâu, được không?”
Thân thể hắn đã chịu đựng đến cực hạn rồi, những giọt mồ hôi của hắn nhỏ dọc xuống trán nàng, nhưng tất cả đều bị hắn nhẹ nhàng gạt đi, dẫu đang ở hoàn cảnh thế này, hắn vẫn cố cầu xin sự cho phép của nàng.
Vân Thiên Ngưng nhìn chàng thiếu niên đang tìm mọi cách để kiềm chế dục vọng của mình, trong lòng nàng thềm vật lộn trăm ngàn lần. Nàng và Thiên Hề ca ca đã vượt qua mối quan hệ thân mật khăng khít từ lâu rồi, chuyện xấu hổ thế nào cũng đã làm qua, bây giờ để hắn tiến vào một chút, hẳn là cũng không có gì đáng quan ngại?
Tiểu cô nương âm thầm lừa dối chính mình, chỉ cần cả hai không làm đến bước cuối cùng thì sẽ không xem là trái lẽ.
Nghĩ đến đây, nàng ngước mắt nhìn chàng thiếu niên vẫn đang chờ đợi, rồi nhẹ nhàng ‘ừm’ khẽ một tiếng.
Trong đôi mắt phượng dâng lên niềm vui mừng, trong thoáng chốc trái tim loạn nhịp, Bùi Thiên Hề lặng đi một lúc, không biết phải diễn đạt thế nào, chỉ có thể không ngừng hôn lên đôi môi thơm ngọt của người mình yêu, nói ra những lời yêu thương cất sâu trong lòng mình:
“A Ngưng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trái tim ta đã chọn nàng.
Thoáng nhìn lại ngày xuân của mấy năm trước tài thành Kim Lăng, ngày mà hắn can tâm tình nguyện bước vào lồng gian của nàng, từ đó về sau, mọi tâm tư của hắn đều là muốn được cận kề bên nàng thêm chốc lát.
Cứ thế cẩn thận từng bước, ẩn mình và chờ đợi, vì thứ hắn muốn chính là trái tim nàng.
Sau khi gặp được nàng, hắn mới giật mình nhận ra những thứ mình có giữa nhân thế này cũng không phải toàn là những điều xấu. Có lẽ hắn đã vắt kiệt tất cả vân may của kiếp này, nên cuối cùng trời cao cũng để hắn gặp được người mỉm cười dắt lấy tay mình ra khỏi bảy năm hiu quạnh, u ám.
Muốn có nàng, muốn cùng nàng đi hết quãng đời còn lại, ước vọng cả một thời thiếu niên này của hắn, vẫn chưa từng đổi thay.
“Thiên Hề ca ca…”
Vân Thiên Ngưng kinh ngạc nhìn chàng thiếu niên trên người mình, trong thoáng chốc nàng không phản ứng lại kịp, đang định nhớ lại lần đầu cả hai gặp nhau thì nụ hôn sâu của hắn đã bất ngờ chen ngang. Đầu lưỡi kia cuốn đi hết mọi suy nghĩ của nàng, giữa sự trăn trở, luyến lưu, nàng cảm nhận được thứ nóng rực đang háo hức chống giữa chân mình, và theo sau là giọng nói trầm ấm của hắn:
“A Ngưng, ta muốn tiến vào.”
“Ừm.”
Vân Thiên Ngưng nũng nịu đáp lời, không dám nhìn cảnh tượng phía dưới, mà chỉ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng thiếu niên trước mặt, trong mắt chứa đầy sự căng thẳng và sợ hãi.
“Đừng sợ, A Ngưng, chỉ cần nhìn ta thôi.”
Trang trọng đặt một nụ hôn trên gương mặt nàng, giọng điệu của Bùi Thiên Hề ẩn chứa ý cười, động tác theo sau đó cũng chậm rãi, dịu dàng khiến người ta thư thái.
Quy đầu tiến đến trước, mạnh mẽ cọ lên tiểu hoa châu, thấy xuân thủy đã chảy giàn giụa nơi huyệt động, hắn nhận ra cơ hội đã đến, thắt lưng rắn chắc đẩy về phía trước một chút, cảm hơn nửa cây côn thịt vào trong.
“Ưm…”
“A!!”
Một bên thở dài đầy thoả mãn, một bên khó chịu rên rỉ, hai âm thanh này đan xen với nhau, xuyên qua màn mưa tí tách rơi ngoài trời, truyền đi thật xa, nhưng may thay lúc này bên ngoài không có ai, nếu không người khác chỉ cần thoáng nghe thấy âm thanh này sẽ nhận ra được bọn họ đang làm gì.
Vân Thiên Ngưng bị ‘làm’ đến nổi hít thở khó khăn, thân thể mềm mại muốn cuộn tròn lại nhưng đã bị bàn tay hắn ấn đôi chân của nàng xuống, thế nên nàng chỉ có thể dùng từng đợt run rẩy kịch liệt để nói rằng hoa huyệt của mình đã chạm đến cực hạn.
“Huhu… Thiên Hề… ca ca…”
Vân Thiên ngưng bị làm đến không nói thành lời, hơi thở ngắt quãng, chẳng khác nào một sợi trân châu bị đứt dây. Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy làn váy mềm mại dưới thân, tơ lụa thượng hạng bị vò đến nhăn nhúm, xương sườn mảnh dẻ nhô lên, trông nàng càng thêm yêu điệu, đáng thương.
“Ưm… được… ta không cử động nữa… A Ngưng… đừng sợ… ưm…”
Cố kìm lại cảm xúc muốn điên cuồng rong ruổi, Bùi Thiên Hề, hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, tuy côn thịt vẫn đang khó chịu cắm vào tiểu huyệt nhưng trước tiên hắn vẫn an ủi tiểu cô nương đang trong hồi khó chịu.
(1) Thiển trường triếp chỉ: có nghĩa là muốn mọi việc thành công thì phải kiên trì, không nên làm giữa chừng rồi bỏ dở.