Nụ hôn của hắn không ngừng rơi trên gương mặt, vầng trán, chóp mũi và đôi môi đỏ mọng của nàng, như chẳng hề có quy tắc nào cả, mà chỉ có sự háo hực, dịu dàng hôn lên mỗi một chút trên gương mặt xinh đẹp của nàng, với ý định giúp nàng thả lỏng đôi chút.
Buông bàn tay đè như xiềng xích trên đầu gối nàng ra, hắn đan ngón tay mình vào tay nàng, lặng lẽ an ủi nàng.
Một lúc lâu sau, Vân Thiên Ngưng mới dần thả lỏng hơn, vì ban nãy huyệt động được hắn liếm láp nên đã chảy ra kha khá dâm dịch, đến khi hắn cắm dị vật kia vào, cảm giác lạ lẫm nhiều hơn đau đớn. Bây giờ được hắn dỗ dành như thế, tiểu huyệt lại bắt đầu chậm rãi rỉ ra nước.
Nhận ra người dưới thân đang ‘chảy nước’, Bùi Thiên Hề thử thăm dò di chuyển thắt lưng, điều khiển côn thịt bắt đầu nhẹ nhàng đẩy đưa trong huyệt động non mềm.
“Ưm ưm… a a… ưm hưm…”
Tựa như chiếc chày sắt nóng bỏng đang khai phá từng lớp thịt mềm mại bên trong, từng tấc từng một, dần dần hướng dâu vào trong. Những lớp mị thịt trên vách động bị con quái vật khổng lồ này hăm dọa, run rẩy siết chặt lại, chẳng khác nào một cái bao đang mạnh mẽ trói chặt lấy hắn.
“Hức… chặt quá… A Ngưng… đừng… kẹp chặt như vậy…”
Cơn kẹp chặt đến nghẹt thở khiến câu nói của Bùi Thiên Hề chẳng thể nào hoàn chỉnh, bị khoái cảm như che trời lấp đất chưa từng có đánh úp, khiến hắn hoàn toàn chìm đắm, cùng lúc đó một dòng điện tiêu hồn từ xương cụt kéo đến, thổi mạnh vào cây côn thịt đang cắm trong huyệt động, khiến hắn không khỏi rên lên một tiếng, phải cắn chặt răng mới ngăn được cảm giác muốn bắn ngay vào người nàng.
Nếu hắn bắn vào lúc này, A Ngưng nhất định sẽ cười nhạo hắn.
Hắn cắn răng, những ngón tay đang đan vào bàn tay nàng càng siết chặt lại, từng đường gân xanh nổi dọc trên đó, gương mặt tuấn tú vùi sâu vào chiếc cổ mềm mại của nàng, hít thở hơi thở thơm ngọt trên cơ thể nàng, tự nhủ chính mình phải cố gắng kiềm chế.
“Ưm… ưm… ưm a…”
Hai chân của Vân Thiên Ngưng bị hắn tách ra, yếu ớt treo ở hai bên mạn sườn, theo động tác thong thả đâm rút của hắn mà nhẹ nhàng đong đưa. Trái tim nàng đập nhanh kịch liệt, trong đôi mắt phủ đầy sương mù là dáng vẻ khó chịu của chàng thiếu niên. Không hiểu vì sao, trái tim nàng khẽ lệch một nhịp, tiểu huyệt vô thức kẹp lại càng chặt hơn, rồi lại nghe thấy tiếng thở nặng nề của người phía trên.
Ngay sau đó, những hồi đâm vào rút ra càng lúc càng nhanh thêm.
“A a a a….”
Bùi Thiên Hề vốn định dịu dàng ‘yêu thương’ nàng, nhưng đột nhiên nàng lại bị nàng kẹp một cái tiêu hồn thực cốt như vậy, ngay đến thánh nhân cũng chẳng nhịn nổi. Bản năng giống đực như ngọn lửa thảo nguyên cuồng bạo dâng lên trong lòng, bụng dưới chậm rãi bắt đầu chuyện đẩu, từng đợt tấn công càng lúc càng nhanh, hai túi trứng không ngừng đánh vào cặp mông trắng như tuyết cả nàng, vừa nặng nề lại vừa tàn nhẫn.
“Bạch bạch bạch bạch______”
Lúc đầu thì đánh có trật tự nhưng càng về sau thì càng dồn dập va chạm, cái mông nhỏ bị đánh đang cố trốn về phía trước, nhưng lại bị hắn vững vàng giữ lại. Mông nhỏ chỉ mới dịch một đoạn nhắn đã bị hắn dễ dàng kéo lại, “bạch__” một tiếng lại tiến vào tiếp.
“A… ưm… a a…”
Xuân thủy cửa Vân Thiên Ngưng càng lúc càng nở rộ, tiếng rên rỉ yêu kiều nghẹn ngào, bàn tay nhỏ muốn bắt thứ gì đó lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lại trong lòng bàn tay, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, hoàn toàn khác với sự tận công nhanh chóng và mãnh liệt dưới thân.
“A Ngưng… A Ngưng… của ta… A Ngưng…”
Bùi Thiên Hề đỏ mắt, chăm chú ngắm nhìn tiểu mỹ nhân đang cung phụng dưới thân mình, rồi thấp giọng gọi tên nàng.
Nàng xinh đẹp như vậy, mềm mại như vậy, mong manh như vậy, từ khi sinh ra đã nên thuộc về hắn, nên nằm dưới thân hắn để hắn ‘làm’, tuyệt nhất là bị ‘làm’ đến nổi nước chảy lai láng, trong đôi mắt ấy chỉ thấy được mỗi mình hắn, rồi cuối cùng ngã vào lòng hắn, để ai ai ngoài kia cũng không thể thấy được xinh đẹp này của nàng.
“Huhu… chậm… thôi…”
Vân Thiên Ngưng vất vả thốt lên từng chữ, tiểu huyệt non mềm không ngừng bị côn thịt thô to khai khoáng. Đây là lần đầu tiên nàng ngậm mút côn thịt của hắn, thế nên đã có phần không chịu đựng nổi nữa, thân thể nhỏ nhắn run rẩy, đôi mắt hạnh dâng lên một làn mù dày đặc.
“Ngoan… A Ngưng ngoan… ta sẽ xong nhanh thôi…. Ưm…”
Bùi Thiên Hề hôn qua quýt sau tai và cần cổ nàng, thắt lưng căng chặt khẩn thiết đong đưa, cắm nhanh vào tiểu huyệt của nàng, khiến dâm thủy bắn tung tóe, bọt nước nổi lên khắp nơi hệt như bông tuyết đang rơi xuống nơi giao hợp, đợt này chưa nguôi, đợt khác đã kéo đến, cứ lặp đi lặp lại như thế mà chẳng thấy điểm dừng.
“Thoải mái quá… ấm áp quá…”
Lần đầu tiên đâm rút tiểu huyệt, những thiếu niên bình thường e là đã sớm bắn ra rồi, nhưng Bùi Thiên Hề vẫn cố chịu đựng đến lúc này. Rốt cuộc cũng đã đạt tới giới hạn, thắt lưng của hắn mạnh mẽ dùng sức, siết chặt mông lại rồi kịch liệt đâm rút vài cái, cuối cùng quy đầu hung tợn vòng quanh mấy vòng trước lớp màn mỏng, không tình nguyện rút ra ngoài, bắn lên hoa tâm của nàng.
“Ưm…”
Lượng lớn tinh dịch bắn vào giữa chân, hoa môi và kẽ hoa của Vân Thiên Ngưng. Chất lỏng trắng đục gần như đã phủ đầy toàn bộ hạ thân nàng, thế nên giờ đây chỉ có thể mông lung nhìn ra hình dáng của nó, chứ không thể thấy được màu sắc của nơi đó.
Thật sự vô cùng dâm mĩ.
Vân Thiên Ngưng nằm ngửa trên giường, tự cảm thấy linh hồn mình đã bay ra khỏi cơ thể. Nàng cứ thế nhìn Thiên Hề ca ca bế mình lên, tách hai đùi ngọc rồi cẩn thận lau sạch. Xong xuôi, hắn lại nặng nề đè lên người nàng, côn thịt phía dưới nháy mắt lại cương cứng vuốt ve lên hoa môi, trong đôi mắt phượng chứa đựng đầy dục vọng vẫn chưa thỏa mãn.
“A Ngưng, thêm một lần nữa, nhé?”
Chỉ một lần này thôi, thì vĩnh viễn không thể nào đủ được.