May Mắn Bên Nhau Ở Kiếp Này


Tư Tư?

Thú cưng?

Mộ Tử sững sờ nhìn Mộ Dung Thừa hồi lâu, rồi mới nhận ra anh đang nói về Mộ Tử trước đây.

Là một cô gái nổi loạn, cô độc với phong cách đen tối, nuôi trăn làm thú cưng chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Mộ Tử rúc mình trong chăn của Mộ Dung Thừa, không có ý định chui ra.

Cô cười khan hai tiếng, nói: “Vậy sao...!ha ha, lâu rồi không gặp, em không nhận ra nữa.”

Rắn thì cùng lắm chỉ thay đổi về độ dài, làm sao mà không nhận ra được chứ?

Hơn nữa...!dù thật sự không nhận ra, cũng không đến mức sợ hãi như thế này.

Mộ Dung Thừa nheo đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người cô thật lâu.


Em gái anh, từ sau khi xuất viện, đã thay đổi quá nhiều...

Mộ Tử bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi tim đập thình thịch, cố gắng nặn ra một nụ cười ngây thơ vô tội, “Anh?”

Mộ Dung Thừa nhếch nhẹ đôi môi mỏng, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười quỷ quyệt đầy tà mị.

Thần kinh Mộ Tử căng như dây đàn, cô cảm thấy Mộ Dung Thừa có ý đồ xấu.

Khi cô còn đang cảnh giác, Mộ Dung Thừa lại ung dung xuống giường—

Vừa thoát khỏi tầm mắt của Mộ Dung Thừa, Mộ Tử cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Những ngày em nằm viện, Tư Tư không có ai chăm sóc, mẹ nhờ anh chăm giúp một thời gian.” Mộ Dung Thừa như đang trò chuyện, anh cúi xuống nhấc con trăn trên sàn lên, giữ phần đầu và đưa về phía Mộ Tử, “Em có muốn mang nó về không?”

Mộ Tử lập tức rụt vào trong chăn!

“Không cần đâu!” Cô nghiến răng nói từ trong chăn.

Rõ ràng thấy cô sợ hãi, anh ta còn cố tình dùng rắn để dọa cô, quả nhiên là có ý xấu!

Mộ Tử nghe thấy tiếng cười khẽ của Mộ Dung Thừa, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng người đàn ông này vừa tàn nhẫn vừa hèn hạ.

“Cất con rắn đi! Phòng tối thế này, lỡ đạp trúng sẽ làm nó bị thương.” Cô hét lên.

Mộ Dung Thừa nhìn chằm chằm vào cái bọc trên giường, nụ cười nơi khóe môi càng sâu, mang theo vài phần tà khí.

Cô nhóc này còn biết kiếm cớ khá đấy.

“Sao từ khi xuất viện, gan em lại nhỏ đi vậy.” Mộ Dung Thừa đặt con rắn trở lại hộp nuôi, rồi quay lại, vỗ nhẹ lên cô qua lớp chăn, “Ra ngoài đi.”

Mộ Tử lập tức đỏ bừng mặt.

...!Anh ta vừa vỗ đúng vào mông cô...


Cô đỏ mặt, ngượng ngùng chui ra khỏi chăn.

Con trăn lớn trên sàn đã không còn ở đó nữa, cô mới yên tâm trèo xuống giường.

“Con gái nào mà chẳng sợ rắn? Trước đây muốn nuôi chỉ vì tò mò, bây giờ không còn hứng thú nữa, nên cứ để anh nuôi đi...” Mộ Tử cúi đầu, vừa chỉnh lại mái tóc rối của mình, vừa cố tỏ ra bình tĩnh nói.

Nói xong, cô đợi một lúc nhưng không nghe thấy Mộ Dung Thừa trả lời.

Mộ Tử thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn lại—

Cái nhìn đó khiến cô hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.

Mộ Dung Thừa tựa nghiêng vào tủ cạnh giường, im lặng nhìn cô chằm chằm.

Anh không mặc áo...!Không, anh không hoàn toàn khỏa thân, ít nhất vẫn còn mặc một chiếc quần lót boxer.

Dù cô biết chẳng ai mặc nhiều quần áo khi ngủ, nhưng vẫn không khỏi đỏ bừng mặt!

Cô muốn dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ khiến tình huống càng thêm lúng túng.

Họ là anh em, nếu cô phản ứng thái quá, ngược lại sẽ trở nên không bình thường.

Mộ Tử buộc mình phải bình tĩnh nhìn thẳng vào Mộ Dung Thừa trước mặt...


Cơ bụng rắn chắc, đường nét hấp dẫn, cánh tay chống hờ vào tủ bên giường hơi cong, lười biếng nhưng không tạo cảm giác sa sút.

Anh ta sở hữu gương mặt điển trai hiếm có, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, cơ thể cũng rất săn chắc, đường nét cơ bắp đẹp đẽ, không có sự thô bạo của những khối cơ cồng kềnh.

Mộ Tử phải thừa nhận, dù tên này rất tệ, nhưng thân hình của anh ta...!thật sự rất tuyệt.

Mộ Dung Thừa cứ lặng lẽ nhìn cô như vậy, ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, phảng phất nét kỳ lạ.

Tim Mộ Tử đập mạnh hai cái, đột nhiên cảm thấy bối rối.

“Mẹ bảo em qua đây...” Vì quá căng thẳng, Mộ Tử bắt đầu lắp bắp, “Bảo em gọi anh xuống ăn sáng...!Anh vệ sinh xong thì đi nhanh đi.”

Cô vội vàng giải thích lý do xuất hiện ở đây, chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Khi cô đi đến cửa, người đàn ông phía sau lên tiếng gọi cô—

“Tô Tử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận