May Mắn Bên Nhau Ở Kiếp Này


Giữa mạng lưới cầu vượt chằng chịt, những tòa cao ốc sừng sững đứng vững.

Xe cộ tấp nập không ngừng.

Tòa nhà Hoa Mậu như một gã khổng lồ, sừng sững ở trung tâm khu thương mại thành phố Thanh Giang.

Vương Chiêm đứng bên cửa sổ kính lớn, ngón tay lướt qua mặt bàn sáng bóng, giọng đầy tự hào: “Toàn bộ đồ nội thất văn phòng cao cấp nhập khẩu từ Ý, thiết kế văn phòng mở, tường cây xanh nhân tạo với công nghệ trồng từ Đức, hệ thống tưới tự động nhập khẩu từ Israel, vừa tao nhã, vừa đảm bảo sức khỏe và thân thiện với môi trường.”

Anh ta giơ tay gõ vào cửa kính, “Kính chống đạn đã qua xử lý đặc biệt, chống cháy, cách nhiệt, ngay cả súng bắn tỉa Barrett M82A1 cũng không thành vấn đề.”

Sau khi giới thiệu sơ lược về văn phòng, Vương Chiêm nhìn Mộ Dung Thừa với vẻ mặt đầy mong đợi, như thể chờ được khen ngợi.

Mộ Dung Thừa chậm rãi bước đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống thành phố với ánh mắt lạnh lùng.

“Tìm thấy lão quỷ Hoàng chưa?” Anh hỏi.

Nụ cười trên mặt Vương Chiêm ngay lập tức đông cứng.


Lại là lão quỷ Hoàng!

Thật sự là sợ cái gì thì gặp phải cái đó.

Mọi việc anh ta đều hoàn thành suôn sẻ, chỉ có chuyện của lão quỷ Hoàng là để lại vết nhơ, khiến anh ta bị xem là vô dụng.

“Chưa…” Vương Chiêm cúi đầu.

“Ông chủ Giả thường giao du với những kẻ như vậy, chắc không chỉ quen mỗi lão quỷ Hoàng.” Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Dung Thừa nhìn về phía xa, giọng trầm lạnh, “Nói với ông ta, tôi cần người gấp, dù danh tiếng không bằng lão quỷ Hoàng cũng không sao.”

Tim Vương Chiêm thắt lại, hỏi: “Gia, có phải cơ thể của Hứa Thi Hàn lại xảy ra chuyện gì không?”

Trời ơi, vì cái cơ thể này mà họ đã tốn không ít tiền bạc, công sức, ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì!

Lông mày Mộ Dung Thừa hơi nhíu lại, nói nhạt: “Hứa Thi Hàn không sao, nhưng tôi nghi ngờ pháp sự đã thất bại, linh hồn đã nhập sai vào hồn khí.”

Vương Chiêm trợn to mắt, sau đó cẩn thận hỏi: “Gia, ngài có chắc không?”

Anh im lặng một lúc, đáp: “Bảy tám phần.”

Bảy tám phần.

Tức là gần như đã chắc chắn.

Sắc mặt Vương Chiêm liền trở nên khó coi, “Nếu bất kỳ cơ thể nào cũng có thể dùng làm hồn khí, thì chúng ta cần gì phải tốn công sức đến thế? Lão quỷ Hoàng cũng sẽ không đưa ra nhiều yêu cầu như vậy.

Người ta nói nồi nào úp vung nấy, nếu không hoàn toàn tương thích mà cố gắng nhét vào, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.”

Đôi mắt Mộ Dung Thừa trở nên âm u.


Những lời Vương Chiêm nói cũng chính là nỗi lo lắng trong lòng anh.

“Gia, ngài yên tâm, tôi sẽ đi tìm ông chủ Giả ngay.” Vương Chiêm nghiêm túc cam đoan, “Trừ phi lão quỷ Hoàng trốn ra nước ngoài, nếu không dù phải đào ba tấc đất, tôi cũng sẽ tìm ra hắn!”

Vừa dứt lời, điện thoại của Mộ Dung Thừa vang lên.

Là cuộc gọi từ Bạch Vi.

Vương Chiêm liếc nhìn, lập tức im lặng.

Mộ Dung Thừa nhấc máy: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Mộ Dung Thừa, con đang ở đâu? Mau về đi, Mộ Linh Phi nói miệng mình bị Tử Tử làm bị thương, muốn anh hai đứng ra xử lý.

Mẹ thật lo bọn chúng lại bắt nạt Tử Tử…” Giọng Bạch Vi đầy lo lắng và bất lực.

Ánh mắt Mộ Dung Thừa lạnh lẽo, đáp: “Con sẽ về ngay.”

Anh cúp điện thoại, bước nhanh ra ngoài, Vương Chiêm vội vàng theo sau, “Gia? Văn phòng này…” còn chưa xem hết mà.

“Em gái tôi có chuyện, việc công ty ở đây cậu tự lo liệu.”


Mộ Dung Thừa bỏ lại một câu, rồi bước vào thang máy.

Vương Chiêm bị chặn bên ngoài thang máy, đứng ngẩn người tại chỗ một hồi lâu mới phản ứng kịp.

Gia từ khi nào có em gái vậy? Sao anh ta chưa từng nghe qua?



Ở bên kia, Bạch Vi đặt điện thoại xuống, quay sang nắm chặt tay Mộ Tử: “Tử Tử, đừng sợ! Anh con sẽ về nhanh thôi!”

“…” Mộ Tử lặng lẽ đảo mắt.

Cô cảm thấy Bạch Vi thật sự quá khoa trương, có cần thiết không? Chỉ là mấy đứa nhỏ cãi nhau thôi mà?

Cùng lắm là bị mắng một trận, huống hồ… ai bị mắng thì còn chưa chắc đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận