May Mắn Bên Nhau Ở Kiếp Này


Mộ Tử cảm thấy chuyện này thật vô lý.


Cô vừa mới rơi xuống nước, dù có chết cũng không thể nhanh đến vậy!

Nhưng việc chết đi sống lại vốn đã không hợp với logic khoa học rồi, Mộ Tử thậm chí không khỏi suy đoán liệu có phải quỷ sai phát hiện ra cô là người đã hết dương thọ mà vẫn còn sống, nên lén đến để bắt hồn cô đi?

Cô thực sự không thể chấp nhận việc mình chết nhanh như thế!

Có người nhảy xuống nước cứu cô.


Mọi thứ trông có vẻ quen thuộc đến lạ.


Giống như tua lại một đoạn băng, chỉ có điều lần trước là trên du thuyền, còn lần này là trong vườn hoa nhà họ Mộ.


Sau khi trở thành hồn ma, cả thế giới trở nên mờ mịt, xám xịt, mọi thứ đều mất đi ánh sáng.


Còn những người còn sống thì trong tầm nhìn của hồn ma cũng trở nên mờ nhòe.


Dù ở rất gần, khuôn mặt và đường nét của họ cũng mờ ảo, giống như… những hình bóng mờ nhạt.



Cô chỉ có thể dựa vào trang phục và giọng nói để nhận ra họ là ai.


Người mặc váy hàng hiệu kia là Mộ Linh; người cầm bộ đàm gọi cứu hộ là bảo vệ; còn đám người đứng tụ lại xì xào là người hầu…

Còn người đang quỳ xuống đất, không ngừng làm hô hấp nhân tạo cho cô, có lẽ là Mộ Dung Thừa.


… Khoan đã!

Hô hấp nhân tạo?

— Hô hấp nhân tạo!!!



Sau khi được đưa lên bờ, Mộ Dung Thừa lập tức giúp cô làm sạch bùn đất trong miệng và mũi, thực hiện cấp cứu.


Nhưng trong miệng và mũi Mộ Tử rất sạch, nước cô nôn ra cũng rất ít.


Một bảo vệ có kinh nghiệm cứu hộ đặt ngón tay lên cổ cô, phát hiện động mạch cổ đã ngừng đập.


“Tiểu thư Mộ Tử đã chết rồi!”

Đám đông xôn xao, rồi tất cả cùng nhìn về phía Mộ Linh.


— Là Mộ Linh đã hại chết Mộ Tử.


Ai cũng nghĩ vậy.


“Không thể nào!” Mộ Linh mặt tái nhợt, hét lên trong hoảng loạn, “Không thể nào! Mới chỉ một hai phút thôi mà, cô ấy không thể chết được! Không thể nào!!!”

Thực ra Mộ Linh nói đúng.


Mộ Dung Thừa đã nhảy xuống nước cứu Mộ Tử ngay sau khi cô rơi xuống, thời gian chậm trễ dưới nước chỉ khoảng hai phút.


Nhưng giờ đây Mộ Tử đã chết, bất kể Mộ Linh nói gì cũng chỉ là ngụy biện!


Trong đám đông, ai đó khẽ nói: “Có cần báo cảnh sát không?”

Mộ Linh lập tức suy sụp!

“Không… không phải tôi, tôi không giết cô ấy, tôi không… tôi không giết người!”

Cô ta loạng choạng lùi lại, không chịu nổi ánh mắt dồn dập của mọi người, hoảng hốt bỏ chạy!

Không ai đuổi theo, nhưng cô ta lại chạy như bị ma đuổi! Vừa chạy vừa vấp ngã, trông như đang bị ác quỷ truy sát!

Lúc này, Mộ Dung Thừa vẫn đang cố gắng hồi sức tim và làm hô hấp nhân tạo cho Mộ Tử.


Bảo vệ nhìn anh đầy thương cảm, “Tứ thiếu gia, tiểu thư Mộ Tử đã…”

Mộ Dung Thừa như không nghe thấy, đột nhiên ôm lấy Mộ Tử, vội vàng bước đi.


“Chuẩn bị xe! Đi bệnh viện!”

Mọi người nhìn nhau không biết làm gì—

Đi bệnh viện thì có ích gì chứ? Ngay cả mạch cũng đã ngừng đập, tiểu thư Mộ Tử rõ ràng đã chết rồi mà!

Mộ Dung Thừa ôm Mộ Tử ngồi vào xe, gọi điện cho Vương Chiêm: “Anh đã liên hệ với ông chủ Giả để nhờ người chưa? Tôi muốn gặp người đó ngay lập tức! Dù xa thế nào cũng phải đưa đến Thanh Giang cho tôi!”



Mộ Tử mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng, tấm vải xanh trong phòng phẫu thuật và túi truyền dịch trong suốt dán nhãn.


… Được rồi, cô lại vào bệnh viện nữa rồi.



Từ lúc phát hiện mình biến thành hồn ma, cô luôn muốn quay lại thân xác.


Cô đã thử vô số lần, thất bại vô số lần, cơ thể và linh hồn giống như hai cục nam châm trái chiều, dù cố gắng thế nào cô cũng không thể trở lại.


Thỉnh thoảng có vài lần xuất hiện lực hút kỳ diệu, nhưng không duy trì được lâu, vừa vui mừng trở lại thì đã bị đẩy ra ngoài một cách kỳ lạ.


Cảm giác như sắp sống lại rồi nhưng lại không được thực sự sống lại, thật sự khiến người ta bực bội!

Lần cuối cùng, lực hút dường như mạnh hơn, sau đó cô mất ý thức…

Mộ Tử ngồi dậy, phát hiện Mộ Dung Thừa đang ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào cô.


Anh toàn thân ướt đẫm, mái tóc ướt sũng bết lại trên trán, trông có chút lôi thôi so với vẻ lạnh lùng thường ngày.


Mộ Tử không khỏi cảm thán, người này quá đẹp trai, ngay cả khi cả người ướt át và bẩn thỉu, cũng chỉ khiến người ta thấy anh mạnh mẽ, môi mỏng quyến rũ, phong độ ngời ngời mà không chút nhếch nhác.


Nghĩ đến đôi môi này vừa mới làm hô hấp nhân tạo cho mình…

Mộ Tử cảm thấy không thoải mái, quay mặt đi nói: “Anh à, mau đi thay quần áo đi, kẻo bị cảm…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận