Trong một phòng bệnh biệt lập, lão Trần đang bị trói nằm trên giường như một con heo chờ đao phủ đến vậy.
Lão ta chỉ muốn chơi một chút, ai có mà ngờ lại đụng đến ổ kiến lửa chứ.
Có cho lão ta mười lá gan, lão cũng không dám đụng đến Trạch thị chứ đừng nói đến vợ của Trạch Đường Xuyên.
“Thả tao ra… thả tao ra… bọn mày có biết tao là ai không? Đừng để tao điên lên.”
Nhưng cho dù lão có la hét đến khản cổ, vệ sĩ phía ngoài vẫn dửng dưng như không nghe thấy.
Thậm chí, bởi vì dùng lực quá độ khiến vết thương phía dưới bị động đau đớn khôn cùng.
Thấy Trạch Đường Xuyên cùng thư kí Trương đi vào, lão ta sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt rồi cố gắng thu cái thân hình béo ục ịch của mình lại.
“Trạch tổng, chuyện này là tôi bị gài bẫy.
Tôi không biết người đó là vợ ngài.
Nếu biết có ăn gan hùm tôi cũng không dám động vào đâu.”
Nhưng không thèm nghe hắn ta giải thích, Trạch Đường Xuyên tàn nhẫn cho hắn ta một đấm vào mặt khiến máu mũi máu mồm chảy ra như suối.
“Aa … aaa…”
“Nhưng mày đã làm cậu ấy bị thương.
Thằng chó, mày làm cậu ấy bị thương.”
Mỗi câu nói là một cú đấm như trời giáng, lão Trần bị trói nên chỉ có thể nằm trên giường chịu trận.
Được một lúc lâu, Trạch Đường Xuyên mệt lả người đi mới tạm tha cho hắn.
Lúc này người lão Trần đã bê bết toàn máu với máu, lăn lộn trên giường kêu đau.
Trạch Đường Xuyên thảnh thơi ngồi trên ghế, lau nắm tay dính đầy máu của mình ra.
“Trạch tổng, tôi cũng là bị lừa.
Người đó nói cậu ta là sinh viên bán thân.
Tôi bị lừa thật mà.”
“Ồ.
Nên khi cậu ấy chạy ông đập đầu cậu ấy vào thành cửa sao.”
Trạch Đường Xuyên đập cây gậy vào hạ bộ của lão khiến lão đau đớn như bị chọc tiết.
Nhưng cho dù có làm như vậy cũng không khiến anh vui vẻ được.
Người ấy bị thương nặng như thế, vẫn còn hôn mê mà những kẻ gây ra vết thương lại cứ đổ lỗi cho kẻ khác, không một ai xin lỗi cậu.
Một lũ chó chết.
Lão Trần trong cơn lăn lộn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lão ta hai mắt sáng quắc nhìn Trạch Đường Xuyên như thể bắt được tia cứu mạng cuối cùng.
“Trạch tổng, tôi biết người đứng sau chuyện này là ai.
Trạch tổng tôi có bằng chứng.
Chuyện tai nạn năm xưa của ba cậu tôi cũng vô tình nghe được.”
Trạch Đường Xuyên nhíu mày.
Hắn biết chuyện ba mình năm xưa chắc chắn có uẩn khúc, chỉ là không rõ ai làm mà thôi.
Lão Trần này làm sao có thể biết được.
Nhìn thấy Trạch Đường Xuyên có vẻ không tin, lão Trần vội vã nói thêm.
“Tôi vô tình nghe được con trai lão ta nói trong lúc say rượu.
Chuyện này chắc….”
“Ồ.
Con trai riêng của Trạch Đường Vũ sao?”
Lão Trần toát mồ hôi hột.
“Sao, sao ngài biết…”
“Cảm ơn thông tin hữu ích của ông.
Vì nó tôi sẽ khiến cho ông có được cái chết nhẹ nhàng hơn.
Nhưng đừng mong có thể thoát thân.”
Lão Trần hét to lên cầu xin tha mạng nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn không thèm quay lại nhìn.
Lão ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới cơ ngơi của gia tộc bao nhiêu năm sắp sụp đổ trong tay lão rồi.
Toàn bộ tài liệu phạm tội của hắn từ hối lộ, tham ô ngân quỹ, dùng chất cấm thậm chí là gây ra mạng người đều đã được gửi cho bên cảnh sát.
Chẳng bao lâu nữa, lão ta sẽ được tận hưởng cơm tù rồi.
Đến lúc đó, mong rằng những anh em trong tù sẽ “nhẹ tay” với lão ta a.
Lão Trần nhìn thấy Trạch Đường Xuyên đi để lại cho mình một nụ cười lạnh lẽo thì cũng biết ngày tàn của mình sắp tới rồi.
“Tổng giám đốc, Tam gia đã đi đến sân bay rồi.”
Ha.
Trạch Đường Xuyên thầm khinh bỉ, đánh hơi cũng nhanh đấy.
Nhưng lão ta không biết nhất cử nhất động của lão đều nằm trong mắt hắn rồi.
Trạch Đường Vũ không ngờ mọi chuyện lại có thể thất bại.
Chỉ cần làm tổn thương Hạ Chi Nhạ sau đó đánh vào tâm lý của Trạch Đường Xuyên là được.
Ai ngờ Lộ Tiến Đan lại ngu xuẩn đưa thóp cho người ta bắt, cuối cùng liên luỵ đến ông như vậy chứ.
“Reng… reng……”
Tiếng chuống điện thoại vang lên.
Trạch Đường Vũ đang bận định tắt thì nhìn thấy màn hình hiển thị là con trai mình liền bắt máy.
“Tiểu Trung, con có chuyện gì thế?”
“Trạch Đường Trung không có chuyện gì.
Tam thúc, người có chuyện là thúc đấy.”
Trạch Đường Vũ nghe thấy giọng đứa cháu trai của mình lập tức sốc tới mức suýt nữa thì làm rơi điện thoại.
“Không thể nào.
Không thể.
Tao đã giấu rất kĩ rồi cơ mà.
Sao hắn lại biết được chỗ của tiểu Trung.”
Trạch Đường Vũ vội tấp xe vào lề, mắng vào điện thoại.
“Mày làm gì Tiểu Trung.
Mày làm gì nó tao sẽ không tha cho mày.”
Trạch Đường Xuyên cười mỉm nhìn cậu trai tuổi chừng mười tám đôi mươi đang quỳ dưới sàn.
“Chú ba, dù sao nó cũng là em họ cháu.
Sao cháu có thể làm hại nó được.
Cháu không phải loại người nhẫn tâm vì tiền bạc quyền thế mà đến người thân mình cũng không tha đâu….”
Dừng một chút, câu nói tiếp theo của Trạch Đường Xuyên khiến người bên kia sợ lạnh sống lưng.
“Nhưng mà chắc chú cũng biết.
Cháu là người có thù tất báo.”
“TRẠCH ĐƯỜNG XUYÊN, MÀY LÀM GÌ CON TAO? THẰNG KHỐN ÁC ĐỘC.”
Trạch Đường Xuyên cảm thấy thật vô lý.
Con hắn là người, thế Hạ Chi Nhạ là gì? Cậu ấy chẳng lẽ không biết đau đớn hay sao mà có thể tổn thương cậu ấy như vậy? Bọn họ tự tiện dày xéo cậu nhưng lại chửi người khác độc ác.
Thật đúng là những kẻ ích kỉ mà.
Ha ha
“Ông làm gì với Nhạ Nhạ chắc ông tự biết.
Về Trạch gia ngay lập tức hoặc tôi sẽ cho con ông nếm thử mùi vị như cách ông từng làm.”
Trạch Đường Vũ vội vàng đánh tay lái chạy về.
Ông hiện giờ chỉ có một đứa con trai này, nó chính là lá bài tẩy để ông đông sơn tái khởi.
Ông nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, thế mà lại bị phá huỷ trong phút chốc thế này.
Trạch Đường Vũ đập mạnh lên vô lăng.
“Trạch Đường Xuyên, thằng chết tiệt.”
Trạch Đường Trung bên này còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm qua hắn vừa tan trường lập tức bị một đám người bắt đến đây, còn tưởng là bắt cóc thì đã bị đưa đến trước mặt người đàn ông nguy hiểm này.
“Đây… đây… là phạm pháp.
Tôi sẽ báo án.”
Trạch Đường Xuyên không chút mảy may nào để ý đến lời cậu ta nói.
Hắn vẫn còn đăm chiêu vuốt ve tấm hình Hạ Chi Nhạ cười tươi trong điện thoại của mình.
Đây là tấm hình cậu chụp cho anh để anh lưu vào danh bạ điện thoại, cũng là tấm hình duy nhất mà anh có.
Cậu cười tươi như thế, lương thiện như thế… Lũ người ác độc đó.
Trạch Đường Trung nhìn nam nhân trước mắt cứ chăm chú vào màn hình điện thoại, sau đó hôn lên nó bằng tất cả sự thành kính nhất.
Bộ dáng si tình của hắn khiến mọi người ở đây đều sợ hãi.
Càng yêu sẽ càng hận.
Tên con riêng này xui xẻo rồi.
“Mày… mày…”
Trạch Đường Trung thấy nam nhân đi về phía hắn lập tức co rúm người lại.
“Aaa…”
Trạch Đường Xuyên tàn nhẫn đá hắn một cú khiến cậu ta lăn lộn mấy vòng.
“Mày đã nói gì với ba mày để ông ấy hại Nhạ Nhạ.
Mày tưởng tao sợ mày chắc
“Tôi không nói.
Tôi không biết gì cả.”
Trạch Đường Xuyên từ trên cao nhìn Trạch Đường Trung như nhìn một thứ hèn mọn ti tiện nhất trên đời này vậy.
“Thân phận của mày vốn dĩ không hề ti tiện.
Chỉ là cách mày sống thì ti tiện khốn nạn không ai bằng.
Tao sẽ cho cha con mày phải sống trong sự khinh thường của mọi người như cách tụi mày đối xử với em ấy.”.