Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ đang nằm trên giường quấn quýt lấy nhau.
Khó khăn lắm mới dỗ được A Bảo đi ngủ, bây giờ hai người phải tận hưởng thế giới hai người lãng mạn tuyệt vời mới được.
Ngoài trời đang mưa dầm, còn gì thích hơn việc rúc trên giường với người yêu chứ.
“Nào cho anh sờ sờ…”
“Em phải qua xem con.”
“Thằng bé ngủ rồi.
Em để cho thằng bé tự lập đi chứ.”
“Anh nói cái gì vậy hả? A Bảo mới hơn một tuổi, tự lập cái gì.”
“Anh không biết, dạo này em chỉ quan tâm con, bỏ bê anh, anh ghen tị.”
Tuy miệng từ chối nhưng thân thể của Nhạ Nhau vẫn là thành thực lắm.
Cả hai ôm nhau trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn ngọt ngào nhất.
Rầm……
Một tiếng sấm xé ngang bầu trời, âm thanh to lớn vang rền khắp nơi, cắt ngang cặp đôi đang nồng cháy.
Phòng bên cạnh cùng lúc đó vang lên tiếng khóc ré.
Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ chỉ kịp vơ đại chiếc áo mặc vào, sau đó ba chân bốn cẳng đi dỗ con mình.
A Bảo đang ngủ ngon lành thì bị tiếng sấm sét to đánh thức.
Bé khóc nức nở, quay người không thấy hai ba đâu thì càng khóc to hơn.
“Bảo bối ngoan của ba, không khóc nhé.”
Nhạ Nhạ bước đến giường của con thì vội vàng ôm lấy bé lên vỗ vào lưng.
Trạch Đường Xuyên cũng ngồi bên cạnh lau nước mắt cho bé.
“Ba … ba… âu…”
Ý bé hỏi là lúc nãy ba ba ở đâu.
A Bảo trước giờ cứ tưởng là mình ngủ cùng hai ba.
Đâu có biết sau khi bản thân ngủ rồi thì hai ba lén về căn phòng bên cạnh đâu.
Trạch Đường Xuyên dở khóc dở cười nhìn con trai trách móc mình.
Con trai à, ba lớn con cũng khổ lắm.
Dạo gần đây ba ba tranh sủng với con thất bại liên tục.
Ai hiểu nỗi khổ này cho ba ba chứ.
Trách thì trách nhưng Trạch Đường Xuyên vẫn hôn lên trán con mình một cái thật kêu.
Sau đó hai người nằm xuống giường hai bên con mình, bé con được hai ba ba bao bọc lập tức cảm thấy an tâm, đưa má cho ba nhỏ hôn một cái cho đều sau đó mới ngủ say.
Có con đúng là gánh nặng, nhưng là gánh nặng ngọt ngào mà.
Buổi sáng, trong khi Trạch Đường Xuyên và thư kí Trương đang họp ở trong phòng thì ở ngoài phòng khách Trạch Chi Bảo và Thẩm Hiểu Phong đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm.
Trạch Chi Bảo cầm bình sữa uống, thỉnh thoảng có mời bác của mình nhưng bác ấy không chịu uống a.
Tại sao người lớn đều đi làm việc hết chỉ có bác ấy ngồi đây nhìn nó cơ chứ?
Thẩm Hiểu Phong không biết thằng cháu của mình đang thắc mắc công việc của mình.
Anh ngồi trên ghế sô pha không yên nhìn về phía thư phòng.
Từ đêm hôm đó Tiểu Chu có vet giận anh, đến hôm nay vẫn không dỗ dành được.
Thẩm Hiểu Phong có một mớ lịch sử đen ăn chơi, bây giờ muốn theo đuổi người cũng khó a.
Thẩm Hiểu Phong nhìn đứa cháu dễ thương bụ bẫm của mình, bỗng nhiên nảy ra ý gì đó.
Ánh mắt anh ta xấu xa, sáp lại gần thằng cháu của mình.
“A Bảo, con giúp bác một việc.
Bác mua đồ ăn cho được không?”
A Bảo không hiểu bác nói gì, chỉ tưởng bác định chơi với mình lập tức hớn ha hớn hở cười khoe mấy cái răng sữa.
“Anh ba, anh đừng dùng A Bảo dỗ thư kí Trương nữa.
Đường Xuyên biết sẽ không để yên đâu.”
Thẩm Hiểu Phong chột dạ nhìn em trai mình vừa hoàn thành công việc đi ra, lập tức chối đây đẩy.
“Anh có làm gì đâu chứ.”
A Bảo thấy ba nhỏ của mình thì vứt bình sữa cùng ông bác sang một bên, chập chững bước đến bám chân ba ba mình cười ngọt ngào với anh.
Trái tim Nhạ Nhạ nhũn ra muốn chết, bao nhiêu phiền toái công việc coi như tan đi hết rồi.
Thẩm Hiểu Phong thấy thằng cháu quý báu của mình ngoảnh mặt không thèm để ý đến mình thì muốn ôm tim đau đớn.
Nãy giờ là bác trông cháu đó.
Thằng nhóc vô lương tâm này.
Nhưng mà Thẩm Hiểu Phong cũng không dám động vào A Bảo.
Lần trước hắn nhờ A Bảo đi lấy lòng thư kí Trương đã bị Trạch Đường Xuyên cho một trận rồi, sau đó mẹ hắn cũng cho hắn một trận nữa.
Lúc này thư phòng mở cửa ra, thư kí Trương trước khi đi còn nói rõ ràng với chủ tịch.
“Chuyện đó tôi sẽ điều tra rõ ràng, xin ngài yên tâm.”
Trạch Đường Xuyên gật đầu, sau đó đi thẳng vào bếp.
Chắc hẳn Nhạ Nhạ đang làm bữa ăn dặm cho con.
Dù nhà có giúp việc và bảo mẫu nhưng mấy việc liên quan đến con cái cậu vẫn thích tự tay mình làm.
Ở phòng khách lúc này không khí lạnh tanh.
Thư kí Trương sau khi báo cáo công việc cho Trạch Đường Xuyên thì không thèm nhìn người đang ngồi trên sô pha, bỏ đi một mạch.
Vừa nhìn tên hoa hoa công tử đó là anh lại thấy không vừa mắt.
Thẩm Hiểu Phong thấy người bỏ đi thì vội vàng đuổi theo nhưng bị một câu nói của Trương Chu chặn đứng.
“Nếu anh còn đuổi theo nữa thì dọn đồ cút khỏi nhà tôi ngay.”
Thẩm Hiểu Phong sợ đến mức chùn chân ngay lập tức.
Hắn cũng không ngờ có ngày kẻ trăng hoa như hắn lại rơi vào hoàn cảnh này a.
Biết vậy ngày đó đã không làm mạnh như vậy, em ấy bảo dừng cũng không dừng.
Thẩm Hiểu Phong vò đầu bức tai ngồi trên ghế sô pha.
Lần này Tiểu Chu có vẻ giận thật rồi.
Khó khăn lắm mới đuổi người đến tay, cuối cùng lại ngu ngốc đánh mất.
Thẩm Hiểu Phong thì ngồi rầu rĩ trên ghế sô pha còn ba người Trạch Đường Xuyên lại tíu ta tíu tít trong bếp ăn bánh flan.
Bánh làm rất vừa miệng, bé con ăn rất thích, ăn hết một phần rồi còn đòi cho ăn nữa.
Thấy ba nhỏ cất chén đi ý định không cho mình ăn nữa, A Bảo chuyển sang tấn công ba lớn của mình hòng có thêm một phần ăn nữa.
Nhưng tiếc là bé tấn công nhằm người rồi, Trạch Đường Xuyên bẹo má con lắc lắc rồi than thở.
“A Bảo không thể ăn nữa a.
Lát nữa còn phải ăn bữa chính mà.”
Trạch Đường Xuyên bế con đi ra phòng khách thì nhìn thấy trên sô pha Thẩm Hiểu Phong vẫn ngồi một đống ở đó.
Anh cười nhếch mép.
Ông anh vợ này của hắn lại đi vào con đường cũ a.
Tuy Trương Chu nhìn có vẻ lúc nào cũng tươi cười vui vẻ nhưng thật ra là kiểu người rất khó đối phó đó.
Thôi kệ, để anh ta nếm chút mùi đau khổ vậy.
Huống hồ, Trạch Đường Xuyên cũng cần có điều phải lo.
Cô gái lần trước nhìn chằm chằm con anh ở TTTM đã chuyển đến khu anh sống, không những vậy còn làm hàng xóm bên cạnh nhà anh.
Trạch Đường Xuyên tặc lưỡi.
Nếu nói không có điều đáng nghi thì ai mà tin được.
Bất quá chưa bắt được thóp cô ta nên anh đành gia tăng phòng vệ quanh nhà trước đã.
Lâm Yến Yến cũng không biết bản thân mình bị lộ.
Cô ta cố tình thuê nhà gần chỗ ở của nhà Trạch Đường Xuyên nhằm tiếp cận đứa nhỏ.
Cha cô nói rồi, chỉ cần cô làm cho thằng nhỏ đó biến mất khỏi A Quốc, sẽ không gả cô đi xa cho mấy lão già nhà giàu đó.
Lâm Yến Yến cắn răng ghét bỏ đứng trên cửa sổ nhìn ba người đi dạo dưới vườn hoa.
Cảnh ba người cười cười nói nói rơi vào mắt co ta như một sự trào phúng vậy.
Đứa con kia chính là khắc tinh của cô, nó hại cô đến mức này mà sao có thể an nhàn sung sướng như vậy.
Cô phải còng lưng ra gả xa, thế mà nó lại hết ăn rồi ngủ.
Lâm Yến Yến bấu móng tay vào khung cửa sổ, ánh mắt dại ra như điên, miệng lẩm bẩm những lời trù ếm đáng sợ.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô ta bị điên rồi, bị gia đình bị chính bản thân mình bức điên.
Nhưng Trạch Đường Xuyên không rảnh quan tâm cô ta có điên hay không.
Chỉ cần cô ta dám manh động, Lâm gia sẽ chôn cùng cô ta..