Trạch Đường Xuyên và Nhạ Nhạ gần như ở bên cạnh Trạch Chi Bảo 24/24 nên Lâm Yến Yến hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay.
Cô ta một ngày chỉ ngủ 2 tiếng đồng hồ, người ngợm dơ bẩn, tóc tai bù xù, luôn đứng bên cửa sổ ngắm căn nhà hàng xóm.
Nhà bọn họ càng hạnh phúc, cô càng điên lên.
Lâm Yến Yến ngày ngày cấu xé những tấm ảnh mình chụp được, vừa xé vừa nguyền rủa, tựa như đổ tất cả mọi tội lỗi cuộc đời cô ta lên đầu ba người họ vậy.
Tinh thần Lâm Yến Yến ngày càng không ổn, Trạch Đường Xuyên cũng điều tra ra mọi chuyện.
Dù cho Lâm gia đã dùng mọi biện pháp để ím kĩ chuyện này xuống nhưng vẫn có sơ hở.
Lúc này tại Trạch thị, con trai trưởng Vương gia - Vương Chi Văn ngồi đối diện với Trạch Đường Xuyên mà run rẩy.
Vương Chi Văn là người được đính hôn với Lâm Yến Yến.
Tuy nhiên tới gần ngày làm đám cưới lại phát hiện Lâm Yến Yến bụng to bị Lâm gia giấu đi, Vương gia mới tức giận huỷ hôn.
Từ đó hai bên kết thành thù.
Vương Chi Văn không hiểu lý do vì sao Trạch tổng lại cho người mời mình đến đây.
“Ngài Vương đừng lo lắng, tôi chỉ có vài việc muốn hỏi thôi.”
“Mời… mời Trạch tổng.”
“Lâm Yến Yến vốn dĩ trước kia có định thân với ngài, cuối cùng công bố ra bên ngoài là do bát tự không hợp.
Tôi nghĩ ắt phải có gì đó nhỉ?”
“Là do Lâm Yến Yến mang thai.
Trạch tổng, tôi không biết chuyện này.
Nhà bọn họ đến sát ngày cưới thì năm lần bảy lượt đòi dời ngày, cuối cùng chúng tôi phát hiện ra cô ta bụng to, bị Lâm lão gia giấu ở nước ngoài.
Chúng tôi thật sự không biết gì cả.
Chúng tôi cũng bị Lâm gia lừa.”
Chưa kịp để Trạch Đường Xuyên dứt câu, Vương Chi Văn đã khai ra tất cả, Lâm gia lần này coi như mất hết mặt mũi.
Trạch Đường Xuyên gõ gõ ngón tay.
Vậy xem ra nếu tính thời gian thì quả thực Lâm Yến Yến chính là mẹ ruột của A Bảo rồi.
Hắn cũng cho người điều tra camera khu vực quanh cô nhi viện Hạnh Phúc vào ngày mà bé bị bỏ rơi.
Nhưng dường như kẻ đó rất khôn khéo tránh được tất cả các camera nên không điều tra được gì.
Vậy lí do tại sao Lâm Yến Yến lại tìm cách tiếp cận bọn họ?
Vương Chi Văn thấy sắc mặt của Trạch Đường Xuyên cau có hơn thì vội vàng nói hết tất cả những gì mình biết.
“Trạch tổng, tôi biết Lâm lão gia tử là người cực kì coi trọng mặt mũi.
Lâm Yến Yến chửa hoang mà không biết cha đứa bé là ai làm ông ta cực kì tức giận.
Cho nên…”
“Cho nên mới bỏ đứa trẻ đi.”
“Đúng vậy.
Tôi chỉ tiếp xúc với ông ta vài lần thôi nhưng tôi thấy ông ta là người coi trọng mặt mũi một cách cực đoan.
Ông ta chính là kẻ sẽ làm tất cả mọi việc để giữ mặt mũi cho bản thân, bất chấp là hại người thân của mình.”
Hoá ra trên đời này lại có loại người kinh tởm như vậy sao? Vậy Lâm lão gia đó khi đến bữa tiệc phát hiện ra A Bảo được bọn họ nhận nuôi nên mới lo lắng sợ hãi, muốn đem thằng bé đi chỗ khác.
Thậm chí là lão ta muốn hại thằng bé.
Bàn tay Trạch Đường Xuyên nắm chặt.
Một lão già ác độc dám tính toán trên đầu vợ con hắn.
Hắn tuyệt đối không tha.
“Thế còn Lâm Yến Yến thì sao? Anh có thông tin gì về cô ta hay không?”
“Lâm Yến Yến, lần cuối tôi gặp cô ta là khi bụng cô ta rất to rồi.
Nhưng mà dường như tinh thần cô ta không được tốt lắm.
Liên tục nguyền rủa đứa bé trong bụng.”
Trạch Đường Xuyên xâu chuỗi lại mọi việc cuối cùng cũng có đáp án.
Vậy tính ra Lâm Hạc Tính làm mọi cách hại A Bảo là để giữ mặt mũi gia tộc, còn Lâm Yến Yến vì để trút giận sao.
Choang….
Thư kí Trương đưa Vương lão đại đi ra ngoài thì nghe một tiếng đập đồ mạnh trong phòng sếp tổng.
Hội thư kí lúc này chỉ dám yên lặng nuốt nước miếng sau đó tiếp tục làm việc chứ không ai dám đi vào khuyên bảo.
Xem ra chủ tịch thật sự rất giận.
Trạch Đường Xuyên giận đến mức đỏ bừng mặt mũi.
Chỉ mới sống với nhau mấy tháng thôi mà Nhạ Nhạ và hắn đã yêu thương quyến luyến A Bảo đến mức không rời bỏ được.
Thậm chí mỗi khi đi làm về, nhìn thấy con chạy lạch bạch ra đón, hắn lại thấy bao muộn phiền cố gắng đều xứng đáng.
Thế mà đám người đó lại… một đám người máu lạnh…
Buổi tối, lúc Trạch Đường Xuyên về nhà, A Bảo lại như thường lệ chờ ở cửa đón ba ba.
Thấy ba lớn về bé lập tức ôm lấy chân ba lớn.
Cả ngày hôm nay bé ở nhà chơi với hai bà nên nhớ hai ba ba lắm.
Thật ra bé con đã đến tuổi đi nhà trẻ nhưng Trạch Đường Xuyên và Nhạ Nhạ luyến tiếc con, muốn ở bên con nhiều hơn nên chưa cho đi.
Công việc của Nhạ Nhạ cũng khá tự do nên có nhiều thời gian chơi với bé.
“A ba… a ba…”
Bé con bập bẹ gọi ba ba đòi bế.
Trạch Đường Xuyên ẵm con lên người, lại bẹo bẹo cái má phúng phính của con.
A Bảo cười ngây ngô chảy cả nước miếng, sau đó hôn lên má ba ba một cái hôn thật to.
Nhạ Nhạ để ý hôm nay Trạch Đường Xuyên dường như bám con hơn bình thường.
Mọi hôm anh ăn cơm xong chơi với bé tầm 30p mới đi làm việc tiếp nhưng nay bỏ luôn báo cáo mà nằm trên giường chơi với A Bảo.
Bé con thấy ba lớn chơi với mình thì càng phấn khích hơn.
Miệng y y da da không ngừng.
Mái tóc do được ăn đủ chất nên bắt đầu mọc ra dày hơn.
Bé con ăn no thì nằm trên bụng ba ba.
Cái bụng ba ba đầy cơ, săn chắc khiến bé con rất thích.
A Bảo hôm nay chơi có hơi hưng phấn quá mức nên đi ngủ sớm, mệt đến ngất ngư rồi.
Lúc được ba nhỏ bế về giường thì đã ngủ say không biết gì, cũng không đòi hai ba ba phải ngủ chung nữa.
Nhạ Nhạ sau khi dỗ ông nhỏ thì sang phòng dỗ ông lớn.
Cậu gối đầu lên cánh tay rắn rỏi của anh, hỏi chuyện.
“Hôm nay anh có chuyện gì sao?”
Tâm trạng Trạch Đường Xuyên thay đổi một chút thôi là Nhạ Nhạ có thể dễ dàng nhận ra.
Huống chi hôm nay anh lại hành động khác lạ như vậy.
Trong mắt anh dường như có gì đó khó chịu, thống khổ.
Nhạ Nhạ vuốt vuốt mày cho Trạch Đường Xuyên.
Cậu không muốn anh giữ lấy muộn phiền một mình như vậy.
Trạch Đường Xuyên nhìn vào đôi mắt trong sạch của bạn đời mình.
Đôi mắt em ấy qua bao nhiêu năm vẫn đẹp như vậy, cuộc sống em ấy và con nên tốt đẹp nhất, không nên biết đến những thứ dơ bẩn như nhà họ Lâm.
Nhưng hắn cũng hiểu, em ấy có quyền được biết chuyện này.
“Nhạ Nhạ, trên đời này có nhiều chuyện dơ bẩn, em nghe rồi biết thôi, đừng để trong lòng.
Anh sẽ giúp em xử lý.”
Nhạ Nhạ chớp đôi mắt nhìn anh, cậu cũng muốn chia sẻ mọi chuyện với anh a.
Thế là Trạch Đường Xuyên kể mọi chuyện hắn biết, tất nhiên là lược bỏ bớt một số chi tiết.
Nhưng điều này cũng đủ làm Hạ Chi Nhạ há hốc mồm.
Ánh mắt cậu như vụn vỡ, vội vã xỏ dép chạy sang phòng con trai mình.
Thấy A Bảo đang nằm ngủ say, lúc này cậu mới yên tâm thở nhẹ ra một hơi.
A Bảo của cậu ngoan thế này, ai gặp cũng thích.
Mọi người trong công ty còn bảo chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào ngoan như A Bảo đâu.
Thế mà lại có người nhẫn tâm đến mức đó ư.
Trạch Đường Xuyên vỗ vỗ vai an ủi Nhạ Nhạ của mình.
Anh biết em ấy buồn, phần nữa là đau xót cho con.
Gia đình nhỏ của bọn họ mới được xây đắp bao lâu cơ chứ.
Nhạ Nhạ ánh mắt quyết liệt nhìn anh.
“Đường Xuyên, chúng ta có phải bảo vệ con.
Chúng ta không được để bọn chúng hai con mình.”
“Được.”.