Nhiếp ảnh gia như thường lệ sáng nay vẫn đến bảo tàng.
Sau một hồi chụp choẹt tất cả các ngóc ngách, anh ta liền liếc mắt tìm kiếm người con trai mình vẫn thường nhớ mong.
Từ ngày gặp được Hạ Chi Nhạ, trái tim tràn đầy nghệ thuật của anh như vô tình được đánh thức, ngày ngày ngóng trông cậu.
“Hôm nay cậu ấy không đến sao?”
Tìm kiếm một hồi mà không thấy, anh ta định bỏ cuộc thì lúc này một nhà ba người Trạch Đường Xuyên bước vào.
Nhiếp ảnh gia liếc nhìn, lập tức thấy Hạ Chi Nhạ và một người đàn ông có vết sẹo trên mặt nắm tay nhau, tay kia của người đàn ông thì dắt theo bé con mới chập chững đi.
Chính là một gia đình tiêu chuẩn trong mơ.
Chiếc nhẫn trên ngón tay hai người sáng chói, trông thật đẹp mắt, là dấu hiệu báo cho hắn biết, đây chính là người trong lời nói của cậu ngày trước.
Nhiếp ảnh gia nhìn đến ngẩn ngơ, trong mắt có chút tiếc nuối không rõ, lại mang theo chút không cam tâm.
Anh bỗng nghĩ nếu như mình đến sớm hơn chút thì sao nhỉ? Có khi nào cậu và anh sẽ trở thành một đôi hay không? Chỉ tiếc là trên đời lại không có nếu như.
Trạch Đường Xuyên cũng cảm nhận được ánh mắt của anh ta, liền đưa qua một cái nhìn khiêu khích, bàn tay nắm lấy tay bạn đời mình càng chặt hơn.
Đây chính là một hình thức đánh dấu chủ quyền cực kì có hiệu quả.
Nói cho hắn ta biết rằng đây là người của anh.
Quả nhiên, nhiếp ảnh gia biết mình đã thua cuộc hoàn toàn, chỉ nở nụ cười nhẹ rồi quay lưng đi.
Trạch Đường Xuyên tràn ngập cảm giác chiến thắng, nhướng mày nhìn người mình yêu mấy lần.
Nhạ Nhạ buồn cười nhưng cố nén lại.
Chồng cậu càng ngày càng như con nít vậy đó.
Cả hai nắm tay con trai dẫn đi tham quan các tác phẩm trong viện triển lãm.
Bé con vẫn còn chưa hiểu cái gì nhưng Trạch Đường Xuyên lại tỏ vẻ rất hứng thú, nghe cậu giảng giải.
Thật ra Nhạ Nhạ cực kì có năng khiếu trong mấy lĩnh vực giảng giải này.
Cậu giảnh cực kì lôi cuốn, đôi mắt sáng lấp lánh, nội dung lại dễ hiểu.
Trạch Đường Xuyên nhìn cậu sáng chói đến ngẩn ngơ.
Bạn đời của anh hoá ra lại chói mắt như vậy.
Cậu tuyệt vời đến nhường ấy thế mà lại lựa chọn anh.
Chẳng mấy chốc, các khách tham quan xung quanh cũng mau chóng vây lại nghe cậu giảng giải.
Nhạ Nhạ cũng hoàn toàn chìm đắm trong bài giảng của mình mà không hề biết bản thân được nhiều người vây xem đến thế.
Bé con A Bảo được ba lớn bế nhìn ba nhỏ say mê nói về kiến trúc, tuy bé không hiểu gì cả nhưng quả thực là ba nhỏ quá sáng choi, bé rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ từ trong tấm lòng.
Trạch Đường Xuyên thì mỉm cười tự hào nhìn chung quanh, còn vô tình cố ý khoe chiếc nhẫn trên tay của mình nữa.
Mấy người nhìn đi.
Đây chính vợ của tôi đó.
Tôi có mấy người không có đâu.
Buổi triển lãm ngày đầu tiên kết thúc rất mĩ mãn.
Tác phẩm của Nhạ Nhạ được đánh giá cực kì tốt.
Đây chính là thành quả bao nhiêu ngày qua cậu cố gắng đến như vậy.
Buổi đêm, Trạch Đường Xuyên và Nhạ Nhạ nắm tay nhau dạo trên con phố đèn đóm sáng trưng của nước C.
Thành phố mang trong mình thời tiết hơi se lạnh, dòng người và xe cộ thưa thớt không đông đúc như A quốc.
Không khí có chút trầm lắng buồn tẻ.
Nhưng nếu bạn có người yêu, nắm tay người yêu đi dạo thì quả thực không còn gì tuyệt vời bằng cả.
Bé con A Bảo đã được bà nội dỗ ngủ nên hai vợ chồng mới có thời gian thảnh thơi riêng tư như vậy.
“Anh thấy tác phẩm của em rồi.
Rất đẹp, rất tốt, không hổ là người yêu anh.”
“Hì hì…”
Nhạ Nhạ cười khẽ, xen lẫn là có chút ngạc nhiên.
Các tác phẩm dự thi đem đi triển lãm đều không ghi tên tác giả, cậu cũng chưa từng nói với anh về bất cứ điều gì liên quan đến thiết kế.
Cho nên khi nghe anh khen, cậu lập tức ngạc nhiên cực kì.
“Sao anh biết đâu là tác phẩm của em.?”
“Nét vé của em sao anh có thể không nhận ra được chứ.
Nhạ Nhạ, dù cho có cố tình vẽ xấu anh cũng sẽ nhận ra.
Bởi vì…”
Anh ghé sát lại gần vào tai cậu.
“… anh cảm nhận em bằng chính con tim.”
Lời nói ngọt ngào tựa đường mật nhưng lại đi từ tim đến tim.
Thanh âm quyến luyến bên tai, Nhạ Nhạ ngượng ngùng đỏ rần rần từ tai tới mặt.
Rõ ràng đều là vợ chồng già, nhưng mấy lời nói lãnh mạn của anh đều khiến cậu không kiềm chế được rung động.
Hôn nhân cũng như một cái cây, vẫn cần thường xuyên tưới nước.
Trạch Đường Xuyên tuy tự nhận bản thân khô khan nhưng nói đến việc vun đắp cho cuộc hôn nhân này thì quả thực không ai bằng anh cả.
Mỗi ngày anh đều nói, đều làm, đều thể hiện rằng anh yêu cậu, rằng hôn nhân của hai người được vun đắp bằng thứ tình yêu tuyệt diệu nhất.
Điều đó không khỏi khiến Nhạ Nhạ lúc nào cũng cảm thấy bồi hồi cảm động.
Hoá ra đây chính là hạnh phúc khi được kết hôn với người mình yêu cũng là người yêu mình.
Là thứ hạnh phúc tuyệt vời mà bất cứ ai cũng nhắm đến.
“Từng tuổi này rồi còn sến súa như vậy?”
Nhạ Nhạ dụi đầu vào vai anh, khẽ gác nhẹ cằm lên đó.
Cả hai ngồi trên một băng ghế đá, lặng lẽ ngắm các vì sao đêm xinh đẹp toả sáng.
Đây là cảnh đẹp hiếm khi nào thấy được ở A quốc đó.
Cả hai đều im lặng không nói gì, đôi lúc vắng xe và người còn nghe thấy nhịp đập tim của đối phương nữa.
Nhạ Nhạ khe khẽ đếm theo nhịp đập tim anh, dường như cảm nhận được thứ kết nối kì lạ nào đó ở giữa hai người.
“Trước kia, lúc anh bắt em kí vào bản hợp đồng, em có ghét anh không?”
Đã lâu lắm rồi, Trạch Đường Xuyên mới dám khơi gợi lại chút chuyện ngày xưa ấy.
Sở dĩ hắn có thắc mắc mà không dám hỏi, chính là vì biết bản thân mình mắc lỗi.
“Lần đó em còn chưa có cảm giác gì với anh cả.
Hơn nữa điều kiện anh đưa ra quá hấp dẫn, em chẳng có chút nào ghét bỏ anh cả.”
Nghe cậu nói vậy, Trạch Đường Xuyên liền thở phào một hơi.
“Xem ra, anh lúc đó cũng thông minh.
Nếu không anh đã làm em chán ghét rồi.”
Nhạ Nhạ nghe tới đây thì lắc đầu.
Cậu sẽ không bao giờ ghét bỏ anh cả.
Ngay cả lúc hai người có trục trặc, cậu cũng chỉ giận dỗi chứ chưa bao giờ ghét anh.
Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của những người yêu nhau đi.
Dù có giận đối phương bao nhiêu cũng chỉ muốn sống cùng họ mà thôi.
Nhạ Nhạ càng bám chặt vào tay Trạch Đường Xuyên, anh càng cảm thấy yên tâm.
Thật ra, cuộc sống bề bộn công việc lại con cái, hai người dường như đã lâu chưa có dịp ngồi gần nhau tâm sự nhiều chuyện như thế này.
Cậu kể anh nghe mọi chuyện từ lúc đáp sân bay, từ món ăn ngon đến món ăn dở, đến việc đèn trong khách sạn thiết kế chưa được đẹp lắm,….
Trạch Đường Xuyên thì kể mấy chuyện vụn vặt ở nhà.
Bé con không chịu ăn cơm mà đòi uống sữa, chuyện thư kí Trương giận dỗi Thẩm Hiểu Phong, cả chuyện anh cực kì nhớ cậu nữa.
Nỗi nhớ ấy khao khát ấy không cách nào đong đếm gọi tên, chỉ hằng ngày thôi thúc anh đi tìm kiếm cậu mà thôi.
Từ khi cả hai hiểu rõ lòng nhau chưa bao giờ a nhau lâu đến như vậy cả.
Dưới ánh trăng và ánh sao nhàn nhạt soi rọi khắp nơi, cùng với làm gió dịu dàng mơn trớn qua da thịt, Trạch Đường Xuyên và Nhạ Nhạ trao nhau nụ hôn nồng nàn, yêu thương ngập tràn nhất, tựa như muốn bù cho quãng thời gian xa nhau kia..