Lại đến mùa hạnh hoa nở rộ, khắp nơi đều nhìn thấy, đều là một nét tuyết trắng nhẹ hồng.
Sau những cành lá hạnh hoa, nụ hoa màu hồng cũng đã nở ra chuyển dần sang màu trắng, phấn hoa căng tràn bên trong, một cây vạn nhụy, cành lá dường như bị bao phủ bởi một làn khói nhẹ hồng, làm cho người ta thực yêu thích.
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Linh Đan kêu nửa ngày, cũng không thấy Lưu Tĩnh Minh có phản ứng, vì thế nàng xé họng kêu, “Tiểu thư ──”
Lưu Tĩnh Minh thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, lặng lẽ hồi tưởng lại ngày trước, thưởng thức tình cảm kỳ diệu giữa nàng và Ứng Vanh lúc đó, cố ý không quan tâm Linh Đan kêu to.
Nhưng không nghĩ tới Linh Đan lại ở bên tai nàng hét lên, lần này nàng muốn giả bộ như không nghe thấy cũng không được.
“Khó có được ngày hôm nay rảnh rỗi, không cần phải ở trong phòng thêu hoa, ngươi không thể ngoan ngoãn ngồi im, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt sao?” Nàng thở dài, bất đắc dĩ nói.
Nàng dẫn Linh Đan ra hậu hoa viên Lưu gia ngắm hạnh hoa nở, cố ý chọn sau giờ ngọ, lúc không có người, hưởng thụ thật tốt khoảnh khắc rảnh rỗi này.
“Người ta cũng không phải cố ý muốn làm phiền tiểu thư.” Linh Đan ủy khuất. “Tiểu thư, cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Mưa phùn cũng không biết... Nếu cô không muốn về phòng, vậy em về phòng lấy cây dù?”
Nàng cũng không phải cố ý lên tiếng quấy rầy không khí yên tĩnh này, nhưng trên trời đột nhiên có trận mưa phùn, tuy rằng trong một lúc sẽ không làm quần áo ướt nhẹp, bất quá hiện nay vẫn là đầu mùa xuân, khí hậu lạnh, trời lại mưa, càng thêm ẩm ướt, lâu sẽ làm người sinh bệnh.
Nhìn bộ dáng tiểu thư, e rằng còn muốn ở trong vườn lát nữa, nếu vì mưa mà cảm lạnh sẽ không tốt, cho nên nàng mới lên tiếng báo cho tiểu thư là đi lấy dù tới.
Lưu Tĩnh Minh thực không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ rằng Linh Đan so với nàng còn cần thận hơn! Nàng gật đầu, cho Linh Đan trở về phòng. “Đi đi! Đừng có gấp, từ từ mà đi.”
Kỳ thật ngay từ lúc mới mưa nàng đã biết, mưa phùn nhẹ nhàng rơi vào trên mặt, nàng cảm thấy thực thoải mái!
“Em biết! Tiểu thư, cô đừng ngồi trên ghế đá, đến tránh ở dưới tàng cây một chút.” Ghế đá lạnh như băng, mưa xuống hút ẩm, ngồi lâu sẽ không tốt cho cơ thể.
“Thật sự là bà quản gia mà, thực nói nhiều... Còn không mau đi!” Nàng cười đuổi Linh Đan.
“Dạ dạ dạ.” Trên mặt Linh Đan cũng vui vẻ, xoay người rời đi.
Sau khi Linh Đan rời đi, Lưu Tĩnh Minh tuy rằng nghe lời Linh Đan, từ trên ghế đá đứng dậy, nhưng nàng không phải đứng dậy tránh mưa, ngược lại kéo váy lên, đi tới con đường mòn trồng đầy cây hạnh rủ xuống.
Nàng đi chầm chậm, thỉnh thoảng thưởng thức những bông hạnh hoa xinh đẹp nở rộ xung quanh mình.
Bước tiếp những bước nhẹ nhàng, nàng hít thật sâu bầu không khí, mùi đất thơm bị mưa phùn xối cùng hương hoa thoang thoảng, bên cạnh thiếu đi tiếng huyên náo của Linh Đan, bốn phía chỉ còn lại tiếng bước chân nhè nhẹ của nàng, yên tĩnh giống như là thời gian lúc này dừng lại, cũng vì lưu luyến không thôi cảnh đẹp trước mắt.
Hơi híp mắt, ngửa đầu, để cho những hoa ảnh đậm nhạt tràn đầy trong mắt, say mê rực rỡ.
Nàng không chú ý tới thân ảnh cách đó không xa, cũng không nhận thấy được thân ảnh của mình đã hoàn toàn rơi vào trong mắt người khác ──
Tạ Chấn Thanh cố ý sau giờ ngọ, thời điểm khách nhân không nhiều lắm, từ tửu lâu của Lưu gia trở về.
Hắn sợ có người sẽ quấy rối nửa ngày ưu nhàn của hắn, đứng ở trong một bụi cây rậm, để tâm mình được bình thản, để mùi hương tự nhiên an ủi thân thể mệt nhọc này.
Mấy năm này hắn vì giúp cô, bỏ qua sở thích học hành của mình, ngược lại đi theo thương nghiệp, thay Lưu gia quản lý mấy tửu lâu.
Có lẽ người ở trong mắt người ngoài, hắn quả thật rất thành công, làm thanh danh Lưu gia lan truyền rộng rãi, chỉ cần nhắc tới ăn ở, ai cũng nhắc tới Lưu gia trước.
Nhưng chuyện sau lưng, nào có ai biết, hắn là mất bao nhiêu tâm huyết cùng tinh thần, tài năng mới làm được như vậy? Hắn thật sự vô cùng hy vọng, chờ sau khi biểu muội thành thân, có thể đem sự nghiệp Lưu gia giao cho nàng cùng vị hôn phu, dỡ xuống trọng trách.
Hắn chuyên tâm hưởng thụ không khí yên tĩnh mát mát, bởi vậy khi hắn nghe được phía bên phải truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ thì không tự giác quay nhìn lại ──
Tạ Chấn Thanh không thể tin mở to hai mắt, nhìn trong màn mưa phùn, xuất hiện một nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng thanh thoát, nàng đang đứng lặng im dưới tàng cây hạnh hoa.
Hắn đem vẻ đẹp của nàng đặt ở trong mắt, không dám lên tiếng cũng không dám có hành động gì, sợ kinh động đến nữ tử như hoa như tiên này.
Hắn cũng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, ngắm nhìn thân ảnh xinh đẹp của Lưu Tĩnh Minh.
Đến khi Lưu Tĩnh Minh xoay người, muốn trở về, mới bị thân ảnh hắn làm giật mình, mở miệng phá tan yên tĩnh lúc này.
“Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?” Nàng toàn thân đề phòng, hơi lui về phía sau, chuẩn bị nếu vừa có cái gì không đúng, liền chạy thật nhanh.
“Nàng đừng sợ, ta không phải người xấu.” Tạ Chấn Thanh vươn một tay, muốn ngăn cản nàng chạy đi, vội vàng mở miệng nói.
Nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn ── hắn nói căn bản là nói thừa, có người nào sẽ thừa nhận mình là người xấu?
“Tại hạ Tạ Chấn Thanh, Lưu gia phu nhân là cô của ta.” Hắn vội nói thân phận của mình cho nàng, sợ dọa đến giai nhân.
Nghe hắn lập tức nói rõ thân phận, thân thể đang căng thẳng của Lưu Tĩnh Minh thả lỏng xuống.
Nguyên lai là sau khi phụ thân qua đời, hắn chính là chất tử (cháu trai) được đại nương đưa đến từ nhà mẹ... Cũng khó trách bọn họ không quen biết, sau khi cha, nương qua đời, nàng chưa từng đến nhà trước.
Nàng biết nhiều năm qua như vậy, Tam gia tửu lâu của Lưu gia đều do hắn quản lý, theo nàng biết, hắn phát triển buôn bác của Lưu rất tốt, thậm chí so với phụ thân còn kinh doanh tốt hơn.
Biết hắn không phải loại người nhàn rỗi, nàng an tâm, gật gật đầu, không muốn cùng hắn nhiều có dính dáng, miễn cho tự dưng trêu chọc thị phi, vì thế nàng xoay người muốn rời khỏi đường mòn này.
Tạ Chấn Thanh nhìn giai nhân xoay người rời đi, vội vàng đi lên trước hai bước, lên tiếng ngăn cản, “Xin đợi một chút!”
Lưu Tĩnh Minh nghi hoặc quay đầu, không biết hắn vì sao gọi nàng lại.
“Xin hỏi tiểu thư là?” Hắn còn chưa biết nàng là cô nương nhà ai, tên gọi là gì! Trong lòng hắn rung động, khiến hắn không thể cứ như vậy để nàng rời đi.
Nàng có thể xuất hiện ở hậu viên, trừ bỏ người trong nhà, thì chính là khách nhân rồi. Bất quá... Hắn nhớ rõ gần đây trong nhà không có khách tới mà!
“Ta hẳn là nên theo Chức Vân gọi ngươi một tiếng biểu ca! Bất quá, ta nghĩ gọi ngươi là Tạ công tử tốt hơn.” Lưu Tĩnh Minh cười, nói ra ý của mình.
Tạ Chấn Thanh suy nghĩ lời nói của nàng, bị nàng làm mơ hồ, “Nàng là bằng hữu của biểu muội Chức Vân?” Chỉ có khả năng này. Bất quá, nếu là bằng hữu Chức Vân, hắn sẽ phải gặp rồi mới đúng chứ.
Lưu Tĩnh Minh nhìn thấy nghi ngờ đáy mắt hắn. Thì ra ở Lưu gia, tồn tại của nàng là con số 0...
Nàng không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa này nữa, nói thẳng, “Ta là nữ nhi do thiếp thất của cha Chức Vân sinh ra, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng. Lưu Tĩnh Minh.”
Không đợi hắn phản ứng, nàng ngay sau đó nói, “Thật ngại quá, trời mưa lớn, ta không mang dù, ta xin cáo lui trước.” Nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi.
“Chờ đã ──” Hắn nhất thời không thể tiêu hóa lời của nàng, chưa kịp giữ nàng lại, trơ mắt nhìn thân ảnh của nàng rất nhanh biến mất ở trong bụi cây.
Thì ra nàng chính là Đại tiểu thư Lưu gia chưa bao giờ gặp mặt... Vẻ đẹp của nàng cùng khí chất tao nhã, làm cho hắn kinh diễm không thôi.
Bởi vì mấy năm này hắn nghe nói, đều nói nàng dung mạo xấu xí, thô bỉ vô lễ, vì vậy trong đầu hắn chưa bao giờ có ý niệm gặp mặt nàng, thậm chí căn bản quên đi Lưu gia còn có một nữ nhi.
Tạ Chấn Thanh vẫn đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn hướng nàng rời đi.
Mặc dù trước mắt chỉ còn hoa rực rỡ nở rộ, không còn thấy bóng dáng người nữa, nhưng ở trong đầu hắn, rõ ràng đã khắc sâu thân ảnh xinh đẹp, tuyệt mỹ động lòng người của Lưu Tĩnh Minh...
“Tiểu thư, trước nhà lại đưa tới một đống đồ.”
Linh Đan đang cầm một khay gỗ đi vào, bên trên có tổ yến cùng một ít hương liệu, bình ngọc dầu vừng.
Nhìn Linh Đan đặt khay lên bàn, Lưu Tĩnh Minh buông sách trên tay xuống. “Hai lần như vậy rồi, mang trả về cho chủ của nó đi!”
Đối với mấy thứ đồ này nàng không cần chút nào ── nổi tiếng nữa, quý giá nữa thì thế nào? Dù sao nàng cũng không dùng đến. Hơn nữa vô duyên vô cớ, người ta vì cái gì muốn đưa nàng mấy thứ này?
“Lại muốn trả lại sao?” Những thứ này đều là đồ tốt... Linh Đan không giống như chủ tử không để mấy thứ này trong mắt, trong lòng có chút luyến tiếc.
“Linh Đan! Nếu ngươi để ta biết ngươi đem trả lại thiếu cái gì, ngươi hãy cẩn thận, nghe không?” Lưu Tĩnh Minh cảnh cáo. Đang êm đẹp, lại đưa chút đồ quý giá, ai biết được người ta có tâm gì?
“Người ta mới không dám không nghe lời của tiểu thư!” Linh Đan hiểu tính tình của tiểu thư nhất, chỉ là ngoài miệng nói một chút thôi. Nàng thật không dám trộm một chút đồ nào!
Nàng cầm lấy cái khay, đặt xuống cái bàn nhỏ, chuẩn bị mang đồ đi trả lại.
Linh Đan trở lại bên người Lưu Tĩnh Minh, xếp gọn lại sách vở đang bừa bãi trên bàn, miệng nhàn rỗi nói, “Thật sự là kỳ lạ, chúng ta không biết biểu thiếu gia, hắn làm gì ba ngày hai bữa lại mang mấy món đồ trân quý này đến?”
Còn hại nàng phải đặc biệt chạy đến nhà trước, lấy đồ về, như vậy thật phiền phức!
Mỗi một lần đến nhà trước, nàng đều lo lắng sẽ gặp phải Xảo Xảo trong phòng Nhị tiểu thư. Xảo Xảo vừa chua ngoa vừa xấu xa, giống như chủ tử nàng hầu hạ, hơn nữa còn ỷ vào mình là nha đầu của Nhị tiểu thư.
Dù sao vẫn là người bị khi dễ, cho nên nàng ước gì vĩnh viễn không phải đi lên nhà trước.
“Ai biết được là như thế nào?” Miệng là nói như vậy, bất quá nàng không nhớ tới ngày đó vô tình gặp ở hạnh hoa lâm (vườn hạnh hoa), nhưng cũng không nghĩ ra dụng ý hắn ── chẳng lẽ là vì bù đắp những năm gần đây, chi tiêu của các nàng bị thiếu thốn?
“Tiểu thư, cô nói biểu thiếu gia đưa mấy thứ này đến, Đại phu nhân biết không?” Linh Đan nghĩ thầm, theo như sự hà khắc của đại phu nhân đổi với chủ tớ các nàng, chắc là sẽ không cao hứng chuyện cháu của mình hào phóng với cái đinh trong mắt như vậy đâu!
“Cũng không biết được!” Nếu không viện lạc của các nàng sẽ không yên tĩnh như thế? Sợ sớm còn không nháo loạn ầm lên.
“Em cũng nghĩ... Tiểu thư, cô thành thật nói cho em biêt, biểu thiếu gia có phải đã gặp cô ở đâu không?” Trong đầu Linh Đan bỗng nhiên thoáng qua ý nghĩ này. Có thể là biểu thiếu gia thấy tiểu thư xinh đẹp, thích tiểu thư, cho nên mới đột nhiên đối tốt với nàng.
Lưu Tĩnh Minh liếc nhìn Linh Đan, không nghĩ được nàng lại nhanh trí như vậy, thành thật trả lời, “Đã gặp ở hạnh hoa lâm. Khi đó vừa lúc ngươi về phòng lấy dù.”
“Hừ, em đã nói rồi! Đâu thể nào đến Lưu gia chúng ta năm năm, xem nhẹ chúng ta như vậy giờ lại đưa đông đưa tây... Nguyên lai là coi trọng tiểu thư.” Linh Đan khinh thường bĩu môi.
“Đừng nói lung tung! Để người ta nghe thấy không tốt.” Lưu Tĩnh Minh nhẹ nhàng khuyên bảo, tránh những chuyện không đâu, lại rước lấy phiền toái.
Nhún nhún vai, Linh Đan le lưỡi, thanh âm nhỏ xuống, “Tiểu thư, em nói cho cô biết, nếu để cho Nhị tiểu thư biết chuyện này thì nguy rồi.”
“Ừ.” Nàng biết. Dù sao Lưu Chức Vân cũng không ưa nàng, cho nên nàng cũng không cảm thấy nói Linh Đan như vậy có cái gì không đúng.
Nhìn thần sắc tiểu thư, cảm thấy nàng nghe không hiểu ý của mình, Linh Đan lại thần bí nói, “Tiểu thư, cô nhất định không biết, Nhị tiểu thư rất thích biểu thiếu gia đó.”
“Ngươi nghe được ở đâu vậy?” Lưu Tĩnh Minh tò mò.
“Tiểu Thiến ở phòng bếp nói cho em biết. Tỷ tỷ của nàng hầu hạ đại phu nhân, nói nghe thấy đại phu nhân cùng Nhị tiểu thư nói đến chuyện của biểu thiếu gia... Đại phu nhân hỏi riêng ý của Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư cũng có ý kia.”
Lưu Tĩnh Minh khó hiểu, “Có ý gì?”
Bà tám Linh Đan che miệng cười, mới nói, “Ý đại phu nhân là, nếu nhị tiểu thư đồng ý, sẽ để cho huynh muội càng thân hơn.”
Nàng nói xong lại bỏ thêm một câu, “Việc này trên dưới Lưu gia đều biết!”
“Vậy rất tốt, Tạ công tử vốn đã đem kinh doanh của Lưu gia phát triển, cưới Chức Vân, vừa vặn danh chính ngôn thuận một tay xử lý sự nghiệp nhạc gia (nhà bố mẹ vợ), không phải sao?”
“Không có gì không tốt, chỉ là biểu thiếu gia cũng phải nguyện ý cưới Nhị tiểu thư! Cũng không phải Nhị tiểu thư tự muốn gả, thì người ta phải cưới.”
Theo những hạ nhân nói, tám phần là Nhị tiểu thư tự mình nóng ruột, biểu thiếu gia người ta đối với nàng luôn luôn ôn hoà, không giống như hợp ý Nhị tiểu thư.
Lưu Tĩnh Minh nghe Linh Đan nói cũng đúng, không khỏi gật đầu.
Linh Đan nói tiếp, “Hiện tại nếu để cho Nhị tiểu thư biết biểu thiếu gia ân cần với cô, chỉ sợ nàng sẽ đổ nguyên bình dấm chua, đến lúc đó lại tới tìm chúng ta thì xui xẻo.”
Đây mới là chuyện nàng lo lắng nhất. Bằng không với nàng mà nói, nếu biểu thiếu gia thật sự thích tiểu thư, đây chính là chuyện tốt!
Bởi vì đại phu nhân ác ý tung lời đồn đãi, khiến mọi mai mối tới cửa của tiểu thư đều thối lui hết sạch, cho nên năm nay tiểu thư đã mười bảy, vẫn chưa có lập gia thất...
“Tiểu thư, cô cảm thấy biểu thiếu gia thế nào?” Linh Đan nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Cái gì như thế nào?” Lưu Tĩnh Minh khó hiểu hỏi.
“Ôi, ý em là, biểu thiếu gia mọi mặt đều tốt, cô có thể nắm chắc cơ hội, gả cho hắn cũng không tồi!” Bỏ qua lần nữa, sẽ thành gái lỡ thì.
“Đầu của ngươi rốt cuộc có cái gì? Suốt ngày chỉ có mấy sưu ý (ý nghĩ không tốt; sưu: ôi thiu bốc mùi) này.” Không ngờ rằng Linh Đan lại có ý này, Lưu Tĩnh Minh vừa buồn cười vừa tức giận.
Xem ra chuyện của nàng và Ứng Vanh nên tìm một cơ hội nói cho Linh Đan biết.
“Cái gì mà sưu ý, em cảm thấy rất tốt mà! Bởi vì đại phu nhân, sau khi cô được mười lăm tuổi, ngay cả con mèo nhỏ cũng không tới đề cập tới hôn sự...” Linh Đan nhịn không được lại bắt đầu nhắc đi nhắc lại chuyện Tạ Bảo Châu.
Vì bên tai được thanh tĩnh, Lưu Tĩnh Minh không thể không lên tiếng cắt đứt lời nàng.
“Cái này ta đã nghe ngươi nói nhiều lần, chuyện cũng đã rồi. Xin ngươi ngâm miệng lại, trước hết hãy đem những thứ này trả lại, được không?” Cho nàng ra ngoài, buông tha cho lỗ tai của mình.
Linh Đan ai oán nhìn Lưu Tĩnh Minh, mới quay người lại bước mấy bước đến cửa. “Mỗi lần đều như vậy! Người ta là thay tiểu thư lo lắng a...”
Nàng vừa đi, miệng còn không ngừng lầm bầm, đến khi ra khỏi cửa phòng, mới không còn tiếng nữa.
Linh Đan đến tiền viện, vừa muốn bước lên cầu thang lên phòng tổng quản chủ sự, liền nhìn thấy Xảo Xảo từ phòng chủ sự đi ra.
Trong lòng nàng thầm kêu hỏng bét ── Nhìn xem, mất linh rồi, trong lòng càng không hy vọng gặp người, thì càng khiến người người ta gặp được.
Nàng cúi đầu, muốn bước nhanh qua người Xảo Xảo, chạy nhanh đến phòng chủ sự, lại bị mắt sắc Xảo Xảo ngăn lại.
“Ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Có cái gì đáng hổ thẹn sao?” Mắt Xảo Xảo quét qua cái khay, không có ý tốt nói.
Xảo Xảo tuy rằng bộ dạng thanh tú xinh đẹp, bất quá lại bị vẻ chanh chua cay nghiệt phá hư. Nàng vươn tay ra trước mặt Linh Đan, đem Linh Đan ngăn lại.
“Ta nào có chuyện gì đáng hổ thẹn! Ta muốn đi tìm tổng quản, ngươi nhường...” Nhìn sắc mặt Xảo Xảo không tốt, thanh âm Linh Đan nhỏ dần, nói lí nhí ở trong miệng.
“Tại sao ta phải nhường?” Xảo Xảo đanh đá chống hai tay ở ngang hông, kiêu ngạo đứng trước mặt nàng, ngăn trở đường đi của nàng.
“Ngươi...” Linh Đan tức giận lại không dám nói ra, chỉ có thể trừng mắt, nhìn bộ dang dữ tợn của Xảo Xảo.
“Nhìn cái gì? Ngươi nói, mấy thứ này là ở đâu ra? Sao ngươi lại có mấy thứ này?” Vì đại phu nhân cố ý dung túng người dưới, để cho ai cũng có thể cưỡi lên đầu chủ tớ Lưu Tĩnh Minh, viện lạc đổ nát kia, bình thường lại càng không có người nào đến hỏi thăm.
Đừng nói vây cá tổ yến, ngay cả một chút gạo trắng cũng không cho các nàng, hiện tại Linh Đan đang cầm trên tay là tổ yến thượng hạng và bình hương liệu nhỏ, thật sự kỳ lạ.
“Đây là... Là...” Linh Đan ấp úng, không dám nói thực ra là Tạ Chấn Thanh đưa cho tiểu thư.
“Hừ! Nhìn ngươi có vẻ chột dạ, đồ này khẳng định là không minh bạch.” Xảo Xảo nói.
“Ai nói? Đây là có người đưa cho tiểu thư ta!” Bị người ta nghi ngờ phẩm hạnh, Linh Đan kích động.
“Có người đưa? Là ai? Ngươi nói đi!” Xảo Xảo hùng hổ hăm dọa, ép hỏi.
“Ta... Là...” Linh Đan trong lòng gấp vô cùng, ngay cả nói cũng không nói xong.
“Nếu ngươi không nói ra, ta gọi phu nhân tới hỏi ngươi, xem ngươi có nói hay không!” Xảo Xảo đe dọa nói, làm bộ xoay người muốn đi.
Linh Đan vừa nghe thấy Xảo Xảo muốn đi tìm Tạ Bảo Châu, lập tức thốt ra, “Ta nói! Ngươi đừng đi tìm phu nhân.”
Xảo Xảo đắc ý cười quay đầu lại, nghiêng đầu Linh Đan, “Vậy ngươi còn không mau nói?”
“Là... Là biểu thiếu gia đưa.” Linh Đan ngập ngừng nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, nói này nói nọ, vậy mà cũng dám lấy biểu thiếu gia ra lấp vào?” Xảo Xảo không tin, phỉ nhổ nàng một câu.
“Ta không lấy biểu thiếu gia lấp vào, thật sự là biểu thiếu gia tặng cho tiểu thư ta!” Linh Đan lập tức phản bác.
“Ngươi thật sự là ngứa người có phải không? Còn không nói thật ra?!” Nàng không tin, cho tới bây giờ biểu thiếu gia chưa từng gặp Lưu Tĩnh Minh, sao vô duyên vô cớ lại đưa đồ quý đến?
“Ngươi không tin có thể đi hỏi Triệu tổng quản! Đây đã là lần thứ ba ta mang đồ trả lại.” Sợ bị trừng phạt, Linh Đan hoàn toàn không dám giấu giếm.
“Không phải lần đầu?” Xem ra có một số việc đang lặng lẽ phát sinh... Xảo Xảo cảm thấy có chút không đúng.
Linh Đan nhìn Xảo Xảo tựa hồ là tin lời của nàng, vội vàng hướng nàng gật đầu, nhấn mạnh là mình không có nói láo.
“Thôi được! Lúc này tạm tha ngươi.” Xảo Xảo cũng không tiếp tục tìm Linh Đan gây phiền toái, vội vã trở về phòng Nhị tiểu thư nói cho nàng biết.
“Cái gì? Ngươi nói biểu ca làm sao?” Lưu Chức Vân và Lưu Tĩnh Minh có vài phần rất giống nhau, kinh ngạc thứ chính mình nghe được, hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không.
“Em nói biểu thiếu gia đưa nhiều hương liệu trân quý cùng tổ yến cho Đại tiểu thư, nghe nha đầu Linh Đan kia nói, đã tặng ba lần rồi.” Xảo Xảo lại lặp lại.
“Ngươi không nhầm chứ? Là biểu ca đưa cho Lưu Tĩnh Minh?” Từ sau khi Lưu Trấn mất đi, Lưu Chức Vân không xưng hô Lưu Tĩnh Minh là đại tỉ, mà gọi thẳng kỳ danh.
“Là thật. Em từ chỗ Triệu tổng quản đi ra, đúng lúc gặp Linh Đan đang cầm đồ đi tới phòng chủ sự, em ngăn nàng ta lại hỏi rõ ràng.” Xảo Xảo cam đoan với chủ tử tin tức chính xác.
Lưu Chức Vân giận tái mặt, trong mắt hàm oán tức giận.
Oán là, nàng đối với Tạ Chấn Thanh muôn vàn ôn nhu, luôn luôn lấy lòng, lại không được hắn tặng một nửa vật nhỏ nào, không ngờ rằng hắn thế mà đối với Lưu Tĩnh Minh hào phóng như vậy, ngay cả khi người ta còn không cảm kích, còn tặng hăng say như thế.
Giận là, vì cái gì nàng vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng ma Lưu Tĩnh Minh? Từ nhỏ phụ thân cũng chỉ yêu thương Lưu Tĩnh Minh, đồ ăn ngon cũng đưa nàng chọn trước, còn lại mới nghĩ đến nàng, ngay cả lời nói thân thiết với nàng cũng không có, dường như chỉ sinh một nữ nhi là Lưu Tĩnh Minh, hoàn toàn bỏ qua nàng.
Hiện tại, ngay cả biểu ca nàng ngưỡng mộ trong lòng cũng đối tốt với Lưu Tĩnh Minh, điều này sao khiến cho nàng càng thêm chán ghét Lưu Tĩnh Minh?
Rốt cuộc biểu ca gặp Lưu Tĩnh Minh lúc nào?
Đúng ra bọn họ không thể gặp mặt nhau mà!
Lúc này nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Yêu thích của biểu ca không phải là chuyện ngày một ngày hai, từ khi hiểu chuyện, nàng liền thích biểu ca ôn nhu anh tuấn.
Nàng mong chờ giấc mộng có thể gả cho biểu ca, tuyệt đối không thể hủy trên tay Lưu Tĩnh Minh!
“Xảo Xảo, từ giờ trở đi, ngươi để ý bên kia cho ta, có một chút biến động gì cũng phải nói cho ta biết, hiểu chưa?” Nàng tuyệt đối không muốn lần nữa bại dưới tay Lưu Tĩnh Minh, tuyệt đối sẽ không để cho nàng cướp biểu ca đi!